Tần Lệ nghe thấy tiếng động, tỉnh dậy một lần nữa.
Mở mắt ra, chờ cho mắt có thể thích ứng, trong bóng đêm cô nhìn thấy Tiểu Ngọc đã thức dậy, đang ngồi ở bên cạnh nhìn.
Cô ngẩng đầu nhìn Giang Thịnh Ngự, phát hiện anh cũng đã tỉnh rồi.
" Anh tỉnh từ khi nào vậy?" Giọng của cô vẫn còn mang theo một chút mơ màng do vừa tỉnh dậy, mềm mại lại vừa dính người.
Giang Thịnh Ngự: "Trời chắc cũng sắp sáng rồi."
Thế thì có thể chuẩn bị một chút.
Tần Lệ từ trong ngực Giang Thịnh Ngự ngồi dậy.
Giấc ngủ này của cô không cảm thấy lạnh chút nào, quả nhiên thể chất của đàn ông vẫn là không giống phụ nữ.
Sau khi đứng lên, hoạt động thân thể một chút, Tần Lệ hỏi Tiểu Ngọc: "Em khi nào thì tỉnh lại? "
"Được một lúc rồi.
Em tỉnh lại thì nhìn thấy hai anh chị đang ở cùng một chỗ ôm nhau ngủ.
"
Tiểu Ngọc chẳng qua là trần thuật lại một sự thật cơ bản nhất, cũng dùng giọng điệu trần thuật.
Tần Lệ lại cảm thấy làm sao nghe là lạ.
Cô ho nhẹ một tiếng, nói: "Vì hơi lạnh."
Tiểu Ngọc gật đầu: "Đúng vậy, cho nên hai người ở cùng một chỗ ôm nhau sưởi ấm."
Tần Lệ: "....." Nghe càng thêm kỳ quái.
Thời gian từng chút một trôi qua, bầu trời từ được khoác một tấm màn phủ màu xanh tựa bầu trời xanh nơi thành phố Ri-ga dần chuyển sang sắc màu trắng, các khối màu cũng trở nên mỗi lúc một nhạt.
Nhìn thời gian không sai lệch mấy, chẳng đợi trời hết lạnh, ba người Giang Thịnh Ngự, Tần Lệ cùng Tiểu Ngọc, liền chuẩn bị xuất phát.
Mở cửa ra, tuyết cũng đã ngừng rơi từ lúc nào, bên ngoài so với ngày hôm qua, đã trở thành hai thế giới trái ngược, khắp nơi đều là tuyết đọng, vẫn ở trong sắc trời không quá sáng giống như lúc trước, chỉ khác là giờ đây đã được bồi lên một lớp nền tuyết trắng tinh.
Mỗi bước chân dẫm lên lớp nền tinh khôi ấy thì những bông hoa tuyết mỏng manh kia đều vỡ nát, dưới chân tuyết bị đọng lại, phát ra tiếng trầm đục, đọng không lún qua mắt cá chân.
Không khí ẩm lạnh cùng với gió đập vào mặt, làm Tần Lệ run lên một cái.
Vừa lạnh vừa đói, cô đột nhiên có chút nhớ khoai tây cô không ăn hết giữa trưa ngày hôm qua.
Quá thảm hại...
Tần Lệ cô vậy mà rơi vào cái tình trạng này.
Cũng may, còn có vị vua màn ảnh thảm giống cô.
Bóng lưng Giang Thịnh Ngự xuất hiện ở trước người của cô, gió từ trước mặt thổi đến lập tức bị chặn không ít.
Anh nói với Tiểu Ngọc cùng Tần Lệ: "Đi theo sau anh, lên đường thôi."
Giang Thịnh Ngự nhờ vào đường Tiêu Ngọc chỉ, đi ở đằng trước, Tần Lệ theo sau, giẫm lên từng dấu chân của anh.
Đại khái đi hơn mười phút, Tần Lệ mơ hồ nghe thấy được có tiếng gì đó.
"Mọi người nghe thấy không?" Cô hỏi.
"Nghe được rồi.
"
Giang Thịnh Ngự nói tiếp,
"Hẳn là người lên núi tới tìm chúng ta."
**
Đới Quận, Hi Hi từ lúc trời vừa sáng đã cùng với nhóm thôn dân, xuất phát lên núi
Họ cũng đã cùng đội cứu viện lập kế hoạch tốt đó là chuẩn bị xuất động phi cơ trực thăng.
Tịch Gia Nam ở đây.
Đi cùng với anh ta còn có người tập đoàn nhà họ Quý bị anh ta gọi điện thoại kêu đến.
Người tập đoàn nhà họ Quý tuyệt đối không ngờ rằng, có một ngày họ phải giúp đỡ nhà họ Tần.
Bọn họ đều cảm thấy có chút kỳ quái khi ngồi ở nơi đây.
Mặc dù nói, đại tiểu thư của nhà họ Tần bị mất liên lạc, dựa theo tinh thần hỗ trợ của chủ nghĩa nhân đạo, vô cùng hăng hái làm việc, nhưng vì chuyện này mà một đêm không ngủ, giúp đỡ lập kế hoạch cứu viện, chỉ biết điều động nhân viên, bây giờ còn đi theo cùng lên núi, có phải là quá để ý rồi hay không?
Đó là một tín hiệu rất nguy hiểm a...!
Mơ hồ ở đâu đó vọng lại một tiếng la lớn.
Hi Hi kích động chạy ra: "Là tiếng của chị Lệ!"
Mọi người men theo hướng thanh âm tìm đến, nhìn thấy Giang Thịnh Ngự, Tần Lệ cùng Tiểu Ngọc ba người.
Hi Hi là người thứ nhất xông đến, ôm lấy Tần Lệ: "Thật tốt quá chị Lệ, chị không có việc gì!
Những người khác cũng vây quanh lại.
Thần kinh Đới Quận căng thẳng cả đêm, rốt cục cũng có thể buông lỏng: "Bà cô của tôi ơi, hù chết chúng tôi rồi.
Chị nếu xảy ra chuyện, tất cả chúng tôi đều phải lấy chết tạ tội a..."
"Lệ tổng, cô không có việc gì thì thật tốt quá."
"Tần tiểu thư không có sao chứ?"
Tần Lệ vừa cười trấn an Hi Hi đang sắp khóc đến nơi, vừa trả lời: "Tôi không sao, đã làm mọi người lo lắng rồi.
Mọi người chắc đã tìm cả đêm rồi."
Nhân viên công tác bên kia của Giang Thịnh Ngự cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi thật dài.
Tiểu Tưởng cẩn thận xem xét anh: "Anh Ngự, anh không sao chứ?"
"Không có việc gì.
Tịch Gia Nam đi ở phía sau, ánh mắt nhìn vào người Tần Lệ, từ từ cong môi.
Anh ta vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy cô chật vật như vậy, tóc tai đều rối loạn hết.
"Đi thông báo cho đội cứu viện, phi cơ trực thăng không cần lên đây, người đã tìm thấy rồi.
" Anh ta nói với người bên cạnh.
Sau khi xuống núi, lập tức có bác sĩ kiểm tra cho Bọn họ ba người họ, ba người đều không có vấn đề gì.
Làm xong kiểm tra, Giang Thịnh Ngự bên kia còn có công việc muốn làm, nói với Tần Lệ một tiếng, liền muốn rời đi trước.
Phát hiện bọn họ bị mất liên lạc, đoàn của Giang Thịnh Ngự bên kia, cùng với Đới Quận, Hi Hi bọn họ đạt thành nhân thức chung, đầu tiên đã phong tỏa tin tức lại, ngoại trừ một ít nhân viên, ngoài ra thì không truyền ra bên ngoài, dù sao thì thân phận của Bọn họ cũng không bình thường.
Tần Lệ suy đoán Giang Thịnh Ngự muốn đi xử lý việc phát sinh.
"Nghỉ ngơi thật tốt đi.
" Giang Thịnh Ngự nói.
Tần Lệ quay sang chỗ anh, cười cười: "Được, Giang tiền bối, anh cũng nghỉ ngơi tốt vào."
Đới Quận cùng Hi Hi vẻ mặt ngơ ngác.
?? Làm sao cho trong chốc lát đã sửa thành tiền bối rồi?
Sau khi Giang Thịnh Ngự rời đi, Tần Lệ chuyện cần làm đầu tiên chính là ăn cơm.
Vừa lạnh vừa đói thật sự là quá khó tiếp thu rồi.
Vừa vặn, các học sinh thường ăn cơm trưa trong phòng ăn của trường học cũng đã tới, Hi Hi đi một lần đã lấy ba phần cơm về.
Tối hôm qua, Đới Quận nhìn thấy Tiểu Lan ở nhà một mình, đem cô bé dẫn theo về, hiện tại vừa vặn cùng Tần Lệ và Tiểu Ngọc ăn cơm.
"Chị Lệ, nhà ăn bên kia đến rau còn không làm ra hồn, chỉ có những thứ này, chị ăn trước một chút a."
Hi Hi vốn tưởng rằng, Chị Lệ của cô bắt bẻ như vậy, khẳng định ăn không bao nhiêu, ai biết cô ăn rất ngon lành.
Bỗng nhiên có cảm giác trái tim đau.
Đây là đã trải qua cái gì a...! Ô ô ô Chị Lệ của cô đã chịu khổ rồi.
Ăn xong, sau khi đưa Tiểu Ngọc, Tiểu Lan hai chị em trở về, Tần Lệ bọn họ cũng đã đi ra thôn Triệu.
Trong xe, Tần Lệ nhận được điện thoại Quang Vĩnh Hải gọi tới, là hỏi thăm tình huống của cô.
Bộ phận nhân viên của PR mật báo, tin tức cô mất liên lạc cao tầng nhà họ Tần trên cơ bản cũng biết.
Nhắc tới các ông già cao tầng, Tần Lệ hừ nhẹ nói: "Thì tốt nhất lại ở trên màn hình lớn đại sảnh lầu một của công ty phát tin tức một chút, bà đây hiện tại rất tốt, để cho bọn họ thất vọng rồi.
"
Trong điện thoại, Quang Vĩnh Hải cười cười nói: "Nhìn cô còn có thể nói như vậy thì tôi an tâm rồi.
Vốn tôi đã chuẩn bị tốt máy bay, phi cơ ở trong trước nhận được điện thoại của Đới Quận nói cô không có việc gì."
"Tôi không sao.
Chỉ là bị đông lạnh một đêm thôi."
Quang Vĩnh Hải "Ừ" một tiếng, giọng điệu ôn hòa: "Bên kia có lẽ cũng không xê xích gì nhiều.
Lệ tổng, sớm trở về a."
"Được.
"
Trở lại chỗ ở nơi Xã Giang Bồ do chủ sự lúc nãy chuẩn bị, Tần Lệ gặp Tịch Gia Nam.
Tịch Gia Nam đến sớm hơn cô.
Lúc Tần Lệ nghe Đới Quận nói lần này Tịch Gia Nam cùng người nhà họ Quý có xuất lực thì rất bất ngờ.
Nếu đã gặp được, cô cũng hào phóng nói câu "Cảm ơn".
Tịch Gia Nam như là không nghĩ tới cô sẽ nói lời này, lông mày nhếch lên, hỏi: "Lệ Lệ có phải cảm động rồi hay không?
Quả nhiên anh ta chỉ cần mở miệng là đã khiến cho người ta thấy phiền não.
Tần Lệ liếc mắt, sau đó lấy ra điện thoại, mở ra tín hiệu.
"Xem điện thoại của anh đi.
"Cô nhắc nhở nói.
Tịch Gia Nam lấy điện thoại di động ra, phát hiện mình bị cho ra trong sổ đen.
Sau đó hai người lại thành bạn bè.
Tiếp đó, anh ta nhận được chuyển khoản từ Tần Lệ là ba mươi ngàn tệ.
"Đây coi như là phí vất vả, thanh toán xong.
"
"Tôi vất vả cả đêm chạy ngược chạy xuôi chỉ có giá trị ba mươi nghìn thôi ư?"...." Tần Lệ rất muốn để cho anh ta lăn.
Cô mỉm cười một cái: "Không, anh không đáng, đây là bốn người các anh cộng lại.
Bình quân, mỗi người sẽ không đến tám ngàn, thật ra cũng đã rất nhiều.
"
Tịch Gia Nam: "..
Người của tập đoàn nhà họ Quý: "......!Cô đây là đang vũ nhục chúng tôi!! "
Người tập đoàn nhà họ Tần mọi người rời đi, người nhà họ Quý nhìn xem Tịch Gia Nam nói chuyện với điện thoại, có chút nhếch lên khóe miệng, một người trong đó nhịn không được nhắc nhở nói: "Chỗ ngồi đó, là của người nhà họ Tần.
Xinh đẹp, mê người, cũng là đại tiểu thư của nhà họ Tần, với nhà họ Quý là đối thủ một mất một còn.
Họ từ đời trước đến bây giờ, oán hận chất chứa đã quá sâu.
Tịch Gia Nam cất điện thoại, nhìn về phía hướng Tần Lệ rời khỏi, trong giọng nói thiếu đi vài phần trêu chọc: "Trong lòng của tôi rất muốn biết là cô thật sự không biết ư?"
**
Lần này tới huyện Giang Phú, thiếu chút nữa đã gặp chuyện không may, người quản lý phụ trách dẫn đội lúc nãy cũng càng hoảng sợ hơn.
Dù sao nơi nên đi đều đi, bọn họ quyết định lập tức chấm dứt hành trình này.
Buổi chiều ngày hôm sau, phi cơ trực thăng tới đón Tần Lệ đã đến.
Thanh thế to lớn mà đáp xuống đất trống, dẫn tới không ít người đến vây xem.
Trước khi đi, Tần Lệ cố ý đi cùng hai chị em Tiểu Ngọc, Tiểu Lan tạm biệt.
Hôm nay là cuối tuần, Tiểu Ngọc ở nhà.
"Chị phải đi rồi.
Chuyện đi học của các em chị cũng đã cho người sắp xếp xong xuôi.
Trưởng thôn là một người rất tốt, phí sinh hoạt của các em, chị sẽ đưa trước cho Trưởng thôn, Trưởng thôn mỗi tháng sẽ cho các em đồ tiếp tế: ăn, mặc, còn dùng được.
Nếu Tiểu Ngọc lên trường cấp hai, tiền sinh hoạt sẽ trực tiếp đến trong tay của em, tin tưởng em sẽ dùng ở chỗ cần thiết.
"
Tiểu Lan rất không cam lòng, khóc lên: "Chị Lệ, em không muốn chị đi.
Tần Lệ an ủi cô bé một chút.
"Chị tuy rằng có thể tới xem các em, nhưng cơ hội không nhiều lắm, nhưng các em về sau cũng có thể gọi điện thoại cho chị.
"
"Chị sẽ thường xuyên đến xem các em."
Những lời nói tình cảm, ở bên trong nội tâm của Tiểu Ngọc có lẽ đều rõ ràng, cho nên Tần Lệ dứt khoát không nói những thứ này.
Sờ lên đầu Tiểu Lan, Tần Lệ nhìn về phía Tiểu Ngọc: "Học thật giỏi, làm cho mình trở nên mạnh mẽ, mới không có người bắt nạt em, em mới có thể chăm sóc em của mình."
Trong mắt Tiểu Ngọc đã rơm rớm nước mắt nhưng vẫn kiên định gật đầu.
Mãi lâu về sau, mỗi lần đến Tiểu Ngọc đều cao hơn, lớn hơn, còn vẫn cứ nói mình nhìn thấy hy vọng là như thế nào.
Có một người con gái với mái tóc vừa quăn vừa đen lại vừa dài, trong ánh mắt luôn luôn có ánh sáng, trên người thơm ngát, còn vô cùng vô cùng xinh đẹp.
**
Sau khi Tần Lệ trở lại thành phố B, đầu tiên gặp Đỗ Huyên, ký hợp đồng.
Gặp Tần Lệ cầm lấy bút đang định ký, Đỗ Huyên nhịn không được hỏi: "Lệ tổng, không cần phải hiểu thêm ư? "
"Hợp đồng không phải là được bên pháp lý xem rồi sao? " Tần Lệ hỏi.
"Là đã xem qua.
Nhưng mà Lệ tổng có cần hiểu rõ chỗ khác hay không? Ví dụ như khách quý khác có ai."
"Không cần.
Cũng không tất yếu." Tần Lệ nói xong, đã đem tên của mình ký lên trên giấy.
Cô chỉ vì hoàn thành nhiệm vụ mà thôi, là ai cũng có thể.
Hơn nữa chỉ có đến cuối mới cùng khách quý bọn họ nhìn thấy mặt, dù là ai thì ảnh hưởng cũng không lớn.
Đỗ Huyên:.............
Được, ngài nói thế nào thì chính là thế đó.
Tần Lệ ở nhà nghỉ ngơi hai ngày mới đi công ty.
Lúc cùng cao tầng gặp mặt, cô lại để cho Đới Quận nói về nhà "Reputation" này, nó thời thượng, để tiêu thụ, nhãn hiệu hạng mục đều bày ra, kể cả ước định.
Đới Quận sau khi nói xong, Quang Vĩnh Hải hỏi: "Lệ Lệ luôn muốn vứt cái công ty này ư?"
"Không sai.
" Tần Lệ hôm nay mặc một bộ đồ công sở màu xám, gương mặt xinh đẹp cùng với cặp môi đỏ mọng, trong sự xinh đẹp lại lộ ra một chút tài trí.
Hạng mục này bị một đám người phản đối.
"Hạng mục này căn bản không hề có tương lai.
"
"Nhất định phải bồi thường tiền.
"
"Tôi không phải nhìn lầm rồi đi? Năm nay nhà này mới có 100 cửa hàng, đã trở thành hạng mục đáng được để cho chúng tôi thảo luận sao?"
"Nhãn hiệu quần áo hiện tại kinh tế đình trệ, nhất là danh dự để thiết kế cũng rớt lại phía sau, không hề có ưu thế cạnh tranh, bị loại bỏ là tất nhiên." Tần Thần Vũ nói xong, nhìn về phía Tần Lệ, "Tôi nhớ không nhầm thì nơi cô lần này đi làm hoạt động từ thiện có một nhà xưởng quần áo của Bọn họ, cô không phải là ở đâu đó tiếp xúc người nào đó, mềm lòng nên muốn tiếp đơn đi.
"
Tần Lệ lười biếng mà tựa lưng vào ghế ngồi, lẳng lặng nghe bọn họ phản đối.
Không nghĩ tới là anh cô đều hiểu rõ ràng.
"Ah, vậy cứ coi như là thế đi."
Những lời này của Tần Lệ so với cô nói là muốn kiên trì đầu tư còn muốn cho người ta khiếp sợ hơn.
Trong phòng họp xuất hiện trầm mặc ngắn ngủi.
Mọi người đều hoài nghi mình lỗ tai xảy ra vấn đề.
Dựa theo tính cách của cô, không phải là sẽ làm cho long trời lở đất, vạch mặt cũng muốn khư khư cố chấp đấy sao?
Kế tiếp không phải là một hồi xé mặt toàn bộ phòng họp, miệng phun hương thơm ư?
Cô lúc nào trở nên dễ nói chuyện như vậy?? Là cái gì làm cho cô trở nên tâm bình khí hòa ôn nhu an tĩnh như vậy đâu?
Đây cũng quá làm cho người ta không quen đi!
Mọi người không khỏi nghĩ đến việc cô mấy ngày hôm trước ở trong núi sâu Tỉnh