Sau khi Tần Lệ nhậm chức không chỉ phải bận rộn làm quen với công ty mà mỗi ngày còn phải đối mặt với đống mail dày như tuyết, hòm thư của cô luôn nằm trong trạng thái buzz.
Lúc Vinh Hải đi vào văn phòng, Tần Lệ đang mơ hồ xem mail.
Chưa được mấy ngày mà phòng làm việc này đã được sửa lại, phủ một lớp thảm thủ công, đặt pho tượng nhà thiết kế làm tản ra cảm giác xa hoa.
"Người bên ngân hàng tới rồi, cần cô tới đó gặp mặt một lần." Vinh Hải nói: "Chắc là vì chuyện vay tiền."
Nghĩ tới hơn hai mươi tỷ kia là trái tim Tần Lệ cũng cứng lại.
"Đi thôi, tôi và cô cùng đi." Vinh Hải trấn an cô.
Trên đường tới phòng hội nghị, những người gặp phải bọn họ đều nhốn nháo chào hỏi, sau đó lặng lẽ quay lại nhìn bóng lưng của hai người.
Tuấn nam tịnh nữ đi chung với nhau thật sự quá đẹp, Lệ tổng và Vinh tổng của bọn họ trông xứng đôi thật đấy!
"Mấy ngày nay có mấy vị trong ban giám đốc không an phận cho lắm, tôi nghe nói hôm qua đổng sự Ngụy tự đi gặp người bên ngân hàng."
Tần Lệ không biết Vinh Hải nhận được tin tức thế nào nhưng cô không nghi ngờ tính chân thật của tin tức này.
Hôm qua Ngụy Chí Tiền vừa có hành động là hôm nay người của ngân hàng đã tới, rất có thể là do ông ta ra tay.
"Trước đó ông già kia đã từng hẹn gặp tôi."
Vinh Hải rất bất ngờ: "Lệ tổng từng gặp ông ta rồi?"
"Có lẽ ông ta không chờ được đến khi tôi nhờ vả ông ta nên ông ta thấp thỏm ấy mà." Nghĩ đến khả năng Ngụy Chí Tiền mượn ngân hàng để tạo áp lực khiến cô đi xin trợ giúp, Tần Lệ không nhịn được mắng chửi: "Cái tên cẩu tặc đó!"
"Thấy Lệ tổng nhìn thấu được quỷ kế của ông ta thì tôi yên tâm rồi."
Tần Lệ làm vẻ mặt "đó là chuyện đương nhiên" rồi nói: "Mấy cái bẫy này đem lừa Tần Thần Vũ thì còn tạm được, đầu óc của Tần Thần Vũ còn kém tôi 250 Tần Thăng Dương."
Đới Quận đi theo sau: "..." Nào có ai tự khen mình vậy đâu chứ!
Vinh Hải bật cười.
Ở nơi xa xôi nào đó, Tần Thần Vũ và Tần Thăng Dương cùng hắt xì.
Bọn họ đi vào cửa phòng hội nghị, đang định đi vào thì điện thoại của Vinh Hải reo lên.
Sau khi nghe điện thoại xong, hắn bối rối nói: "Lâm thời có chút chuyện."
"Anh đi đi, tôi dẫn Đới Quận vào đó là được rồi."
"Cô làm được không?" Vinh Hải không yên tâm.
Tần Lệ gật đầu, gặp người mà thôi, từ nhỏ tới giờ cô thấy mấy cảnh này nhiều rồi.
"Vậy có chuyện gì thì gọi tôi nhé."
Vinh Hải đi rồi, Tần Lệ đứng ngoài cửa khẽ mắng Ngụy Chí Tiền một trận, lúc đẩy cửa đi vào thì lập tức nở nụ cười ưu nhã rực rỡ.
Đới Quận trầm mặc nhìn cả quá trình đại tiểu thư trở mặt, cậu cảm thấy về mặt này thì cô và chủ tịch rất giống nhau, toàn là những người giàu ăn no rảnh rỗi.
...
Quả nhiên hai người này tới là vì chuyện vay tiền, Tần Lệ không hề hoang mang: "Giá cổ phiếu hai ngày nay đã bắt đầu tăng trở lại."
"Sau khi chủ tịch bị bệnh, giá cổ phiếu của tập đoàn Tần thị giảm 6.9%, hai ngày nay chỉ tăng 3%, theo như phân tích thì tiếp theo vẫn sẽ giảm tiếp.
Ba năm trước chúng tôi và chủ tịch từng có hợp đồng, giá cổ phiếu của tập đoàn Tần thị giảm xuống quá một giới hạn nào đó thì chúng tôi có thể thu hồi lại tiền cho vay sớm.
Bây giờ đã giảm quá mức giới hạn rồi..."
"Giảm quá giới hạn là chuyện của mấy ngày trước, bây giờ đang tăng lại rồi.
Ba tôi đột ngột bị bệnh nên kiểu gì công ty cũng sẽ có chút rung chuyển, chờ rung chuyển xong rồi thì sẽ tốt lên thôi, không giảm nữa, cho chúng tôi thêm một khoảng thời gian nữa đi."
Hệ thống cũng đang dụ dỗ: "Chỉ cần tham gia thử vai 10 lần thì giá cổ phiếu sẽ tăng 7%, mọi vấn đề đều được giải quyết dễ dàng!"
"Lệ tổng, thật sự không dám giấu gì cô, dựa theo báo cáo tài chính cho thấy trước khi chủ tịch Tần bị bệnh, tổng thu nhập của tập đoàn Tần thị trong ba quý trước đã thấp hơn dự tính.
Hơn nữa trước đây Lệ tổng cũng không có kinh nghiệm quản lý công ty, cộng thêm một ít lời ra tiếng vào có liên quan tới Lệ tổng mà chúng tôi nghe được..."
Nói một cách đơn giản thì là bọn họ không tin Tần Lệ có thể giải trừ được nguy cơ của công ty, cảm thấy tập đoàn Tần thị rơi vào tay Tần Lệ sẽ chỉ ngày càng tệ hơn thôi.
Ý cười trên môi Tần Lệ khựng lại, bên tai chỉ còn giọng nói đổ dầu vào lửa: "Đấy đấy, bọn họ như vậy là đang nhằm vào cô rồi kìa, bọn họ cảm thấy cô không làm được, Ngụy Chí Tiền đang chờ cô đến cầu xin giúp đỡ đó."
Đã biết rõ đây là cái bẫy của Ngụy Chí Tiền mà còn nhảy vào trong là chuyện không thể nào.
Thứ Tần Lệ phải đối mặt không chỉ có tình trạng của công ty mà còn có cả người thầm gây sự, có thể nói là loạn trong giặc ngoài.
Giờ phút này cô mới nghĩ tới nhiệm vụ hệ thống ban hành.
Thật sự phải là 10 lần ư? Cần gì phải nhiều thế chứ.
Hệ thống: "..." Đã tới lúc này rồi mà vẫn không quên mặc cả!
"Nhiệm vụ đã ban hành sẽ không sửa lại được, giá cổ phiếu tăng lên 7% trên cơ sở hiện tại đã tăng 3% đó, nói đúng hơn là còn cao hơn cả trước đây nữa.
Cô hoàn thành nhiệm vụ càng sớm thì càng nhận được phần thưởng sớm."
Nghe đến đây, trong lòng Tần Lệ đã có đáp án.
"Nói đi nói lại thì mấy người vẫn không tin tôi." Giọng Tần Lệ vẫn rất bình tĩnh, Đới Quận nghe xong cảm thấy không ổn, mơ hồ ý thức được tiếp theo đại tiểu thư sẽ nói điều gì đó rất khó lường.
"Vậy nếu như tôi có thể làm giá cổ phiếu tăng cao hơn cả trước khi ba tôi bị bệnh thì sao?" Cô quyết định cược một lần.
Vẻ mặt của người đối diện như là "Cô đang khoác lác cái gì vậy".
Tần Lệ dựa vào ghế sô pha, khoanh tay lại: "Mấy người cho một thời hạn đi."
Điều này khác với dự tính lúc tới đây, hai người kia nhìn nhau, một người trong đó thử nói: "Một tuần?"
"Một tuần?" Đới Quận suýt nhảy cỡn lên nhưng bị ánh mắt ghét bỏ của Tần Lệ đè xuống.
Cậu liên tục nháy mắt với Tần Lệ, điên cuồng ám chỉ cô đừng xúc động, gọi điện thoại xin sự trợ giúp từ Vinh Hải trước đã.
Vinh tổng à, anh mau tới đây đi!
Tần Lệ như không nhìn thấy: "Được, vậy thì một lần, nếu một tuần sau tôi không làm được thì sẽ trả tiền."
Đới Quận: "..." Đại tiểu thư mạnh miệng như vậy mà cậu không cản lại, cậu chỉ có thể lấy chết tạ tội.
Chờ hai người kia về rồi, Tần Lệ vừa quay lại đã thấy gương mặt thảm thiết của Đới Quận.
"Lệ tổng, chẳng phải chúng ta nên thương lượng chuyện này với Vinh tổng trước ư?"
"Không có thời gian để cậu khóc đâu."
Thấy Tần Lệ vẫn còn ung dung như hoàn toàn không phải tạm thời đồng ý thì trong lòng Đới Quận mới dấy lên một tia hi vọng.
Chẳng lẽ cô ấy có cách thật ư?
Cậu nghiêm mặt hỏi: "Lệ tổng muốn tôi làm gì?"
"Bây giờ cậu đi sắp xếp tổ tin tức cho tôi, trong vòng năm ngày xếp cho tôi mười buổi thử vai, nhân vật gì cũng được, tôi không kén chọn."
Hệ thống: Làm nhiệm vụ là được rồi, hệ thống mạnh nhất vũ trụ sẽ giúp cô cứu vớt gia nghiệp!
"Là...!Là cái thử vai mà tôi hiểu ư?" Đới Quận tưởng mình nghe nhầm.
"Đúng vậy, đi mau đi."
???
Đới Quận