Cô Chủ Hào Môn Không Muốn Hot

Chương 7


trước sau


Hệ thống: "Không phải tôi, tôi không có."
Tần Lệ tin được mới lạ, đây chính là suy nghĩ của cô.
"Tôi không có thật mà, nhưng đúng là có người cảm thấy cô cần bổ sung EQ."
Ai?
"Đó là người không biết gì về cô."
Tần Lệ khẽ hừ một tiếng đầy khinh thường, bày ra vẻ mặt "loại người này không xứng để hiểu tôi".
"Vâng vâng vâng." Anh ta không xứng.
Bây giờ Tần Lệ đã hoàn toàn tin tưởng năng lực của hệ thống, dù có thành kiến với nhiệm vụ nhưng cô vẫn quyết định dùng khóa trình mà hệ thống cung cấp.

Cô gọi Hi Hi vào, bảo cô ấy đi tìm hai quyển sách kia, Hi Hi ra khỏi văn phòng với vẻ mặt mờ mịt.
"Sao thế?" Đới Quận hỏi.
"Lệ tổng bảo em đi tìm quyển sách "Sự tu dưỡng của diễn viên" và "EQ" giúp chị ấy, không biết chị ấy định làm gì nữa."
"Tìm hai quyển sách đó?" Vẻ mặt của Đới Quận chợt trở nên nghiêm túc, cậu sờ cằm phân tích: "Chắc chắn không phải để Lệ tổng xem rồi, hai quyển sách...!Đúng lúc chúng ta cũng là hai người, có phải cho chúng ta xem không nhỉ?"
Hi Hi cực kỳ kinh ngạc, cô ấy hoàn toàn không nghĩ tới chuyện này.
Đới Quận nói tiếp: "Có thể quyển Sự tu dưỡng của diễn viên là cho tôi vì Lệ tổng cảm thấy hôm qua tôi đối mặt với cổ đông vẫn chưa đủ tự nhiên, còn quyển EQ kia thì chắc là cho em rồi.

Em vừa tốt nghiệp đã vào thẳng cương vị, có rất nhiều chuyện không biết xử lý nên cần xem lại EQ."
"Thì ra là vậy, anh Quận giỏi thật đó!" Trên mặt Hi Hi tràn đầy sùng bái.
"Thường thôi, chỉ nhiều kinh nghiệm hơn em một tí thôi à."
Đới Quận phân tích hăng say một hồi, kết quả là sai hết.
Sau khi Hi Hi tìm sách về thì bọn họ nhìn thấy Tần Lệ lật quyển "EQ" kia ra.
Đới Quận không kiềm được hỏi: "Lệ tổng, cô định đọc hai quyển sách này hả?"
"Không thì sao?" Tần Lệ vừa thấy lời tựa của sách, mở đầu là một câu trong "Luân lý học" Aristotle.
"..." Cậu nghĩ nhiều rồi.
Hi Hi cực kỳ khó hiểu, khẽ hỏi: "Tại sao Lệ tổng lại muốn đọc EQ?"
Ai mà biết chứ.

Đới Quận vừa bị vả mặt quyết định tìm lại một chút tự tôn trước mặt người mới: "Em đừng chỉ nhìn vẻ ngoài của Lệ tổng, thật ra cô ấy tốt nghiệp đại học TOP3 thế giới đó."
Hi Hi rất kinh ngạc: "Chị Lệ là một học bá ư?" Một người sinh ra từ vạch đích như cô còn là một học bá? Thế mà cô ấy không hề nhận ra được.
Lúc trước có nhiều người nói cô ấy bất tài là nghiêm túc đó hả? Đồ bất tài của đại học TOP3?
Đới Quận hài lòng nhìn nét mặt của cô ấy rồi nói tiếp: "Em biết Lệ tổng học ngành gì không?"
"Ngành gì ạ?"
"Triết học."
"Chuyên sâu vậy ư?" Hi Hi nhìn Tần Lệ, đột nhiên cảm thấy cả người chị Lệ đang đọc "EQ" cũng tản ra một luồng khí thần bí, mọi cử động đều có chiều sâu.
"Có lẽ là không thiếu gì cả nên mới bắt đầu nghiên cứu về lĩnh vực chuyên sâu như vậy." Đới Quận tổng kết lại: "Lệ tổng là một cô gái khó đoán."
Vậy nên không đoán được cô muốn làm gì cũng là chuyện bình thường thôi, Đới Quận thành công cứu vớt tôn nghiêm của mình.
...
Vì hoàn thành nhiệm vụ mà mấy ngày sau đó Tần Lệ dứt khoát ở nhà, việc công ty có Vinh Hải báo cáo.

Tần Đào vẫn chưa về trường học, vẫn luôn ở trong nhà Tần Lệ, thấy cô cứ rảnh rỗi là lại ôm quyển "EQ" khiến cô nàng rất kinh ngạc.
"Chị, chị đọc cái này làm gì thế?"
"Bồi dưỡng bản thân."
"Vậy thì cũng đâu cần phải học thuộc đâu?" Tần Đào rất muốn bảo cô chia cho mình một ít đầu óc, như vậy thì không cần lo chuyện thi cử nữa rồi.
Tần Lệ vừa đọc thuộc vừa rất muốn chửi thề, dám bắt cô học thuộc hết quyển sách này, cái nhiệm vụ nát gì thế!
Cũng trong hôm đó, Giang Thịnh Ngự hỏi trợ lý một vấn đề.
"Có phải gần đây cậu luôn lén mắng tôi không?" Trong giọng anh có một chút hơi lạnh như giọt nước nhỏ chạy xuống núi tuyết, thấm vào ruột gan.
Trợ lý bị câu hỏi vô ý của anh làm cho giật mình, phủ nhận: "Sao em mắng anh được chứ, sao anh lại cảm thấy vậy?"
"Mấy ngày nay tôi cứ cảm thấy có người đang mắng tôi."
Trợ lý giơ hai tay bày tỏ sự trong sạch: "Chắc chắn không phải là em."
Giang Thịnh Ngự không tiếp tục chủ đề này nữa, anh mở app "Con đường ảnh hậu", trợ lý vừa thấy giao diện đó đã xúm lại.
【 Đang tiến hành đọc thuộc lòng "Sự tu dưỡng của diễn viên", tiến độ: 0% 】
【 Đang tiến hành đọc thuộc lòng "EQ", tiến độ: 20% 】
Nằm ngoài dự kiến của Giang Thịnh Ngự là tiến độ của nhiệm vụ lần này rất nhanh, mới qua hai ngày mà đã tiến hành đọc thuộc lòng được một phần năm rồi.
"Đọc thuộc lòng cả quyển sách EQ? Nhiệm vụ này biến thái quá đi!" Trợ lý nhận ra mình lỡ miệng nên khẽ ho một tiếng, lập tức giải thích: "Anh Ngự, em không có ý nói anh."

Sau đó cậu ta còn nói: "Vậy thì cũng khó lắm, làm gì có hai học thuộc được."
"Trò chơi thôi." Giang Thịnh Ngự nhìn màn hình, giọng điệu bình tĩnh.
Trợ lý nghĩ lại cũng đúng, cũng không phải người thật.
"Nhưng mà anh Ngự, sao anh lại bắt cô ấy đọc thuộc lòng EQ?"
Ngón tay Giang Thịnh Ngự hờ hững chọt nhân vật trên màn hình, hai cái bong bóng chat nhảy ra trên đầu nhân vật.
Anh đánh giá: "Xét thấy thiết lập nhân vật là EQ thấp."
Tần Lệ đang đọc thuộc EQ đột ngột hắt xì, Tần Đào đang chơi điện thoại ngay bên cạnh lo lắng nhìn cô: "Chị, có phải có người mắng chị không?"
Ai mà biết là con rùa khốn kiếp nào!
Đọc gần hai tuần, Tần Lệ đã thuộc gần nửa quyển, mỗi lần Đới Quận và Hi Hi tới đều sẽ kinh ngạc với tiến độ của cô, quả nhiên trí nhớ của học bá có khác!
Ngày hôm đó Vinh Hải nói Tần Lệ cần tham dự diễn đàn hội nghị thượng đỉnh.
"Năm này chủ tịch cũng sẽ tham dự diễn đàn này, tôi nghĩ Lệ tổng vẫn là người thích hợp nhất để tham dự thay chủ tịch.

Tôi sẽ chuẩn bị kỹ bản thảo phát biểu, còn những thứ khác thì tôi tin tưởng với năng lực tùy cơ ứng biến của Lệ tổng có thể giải quyết tốt được."
"Được rồi, phiền anh nhé."
Sau khi tiếp xúc, Tần Lệ ngày càng cảm nhận được năng lực của Vinh Hải, anh ta có thể suy tính mọi chuyện rất chu đáo, chẳng trách ông già kia sẽ trọng dụng anh ta.
Hôm diễn ra diễn đàn hội nghị thượng đỉnh, Tần Lệ dẫn Hi Hi và Đới Quận tham dự, người có mặt hôm nay toàn là những ông lớn trong giới kinh doanh, bảo vệ cực kỳ nghiêm ngặt.
"Wow, hiếm khi được nhìn thấy nhiều ông lớn như vậy." Hi Hi đi sau Tần Lệ khẽ cảm thán.
Hôm nay Tần Lệ cũng ăn mặc rất trang trọng, tây trang màu đen cắt may rất vừa người, bên trong là áo sơ mi trắng, dưới chân mang đôi giày gót mỏng tám centimet.

Một màu đen trắng không thể lấn át được gương mặt xinh đẹp của cô, mái tóc dài phong tình thường ngày bị buộc thành một kiểu tóc đuôi ngựa thấp, cổ duyên dáng hoàn toàn lộ ra, trông cô rất giỏi giang, tràn đầy khí chất.
Đột nhiên có một cái tay vươn ra cản đường cô.
"Đây không phải lối đi của truyền thông." Người phụ trách an ninh lên tiếng.
Tần Lệ nhíu mày, Đới Quận đi tới giải thích: "Chúng tôi không phải truyền thông, chúng tôi là ngươi được mời tham gia."
"Người tham gia?" Vẻ mặt nhân viên công tác tràn đầy nghi ngơ, người tham gia diễn đàn hôm nay toàn là ông lớn trong giới kinh doanh, sao lại có một cô gái trẻ tuổi được?
Chắc chắn là truyền thông

muốn trà trộn vào rồi.

"Tôi là Tần Lệ."
"Ai?"
"Đây là Lệ tổng của tập đoàn Tần thị chúng tôi." Hi Hi lấy thư mời ra.
Nhân viên công tác nhìn thấy thư mời là thật nên hơi kinh ngạc, lập tức xin lỗi.

Qua bước nhạc đệm, Tần Lệ đi vào hội trường, đã có khách quý tới sẵn, mọi người đều không nhận ra cô nên tò mò đánh giá cô.
Người phụ trách tiếp đãi cô tên là Tiểu Trương, trông cậu ta còn phải nhỏ hơn Tần Lệ một chút.

Cậu ta giới thiệu với mọi người: "Đây là Lệ tổng của tập đoàn Tần thị, Lệ tổng vừa nhậm chức không lâu là giá cổ phiếu của tập đoàn Tần thị đã tăng lên đó."
Hóa ra là trưởng nữ của Tần Hoành.
Rất nhiều người chỉ "à" một tiếng, không có phản ứng gì hơn, giá cổ phiếu chỉ tăng chút thôi mà.

Thỉnh thoảng cũng có người lúc trước quen biết Tần Lệ nên tới nói với cô vài câu, nhưng không hỏi về tình hình của ba cô thì lại dùng giọng điệu trưởng bối để trêu cô.

Đới Quận và Hi Hi đều cảm nhận được thái độ xem thường và khinh miệt từ những người xung quanh, bọn họ lo lắng nhìn Tần Lệ, rất sợ cô sẽ trở mặt tại chỗ.
Tần Lệ: "Yên tâm, chưa tới mức đó đâu."
Cô đã biết trước đám người này ngạo mạn từ trong xương, sẽ không đặt cô ở vị trí ngang hàng, không ai thèm để tâm tới cô.
Hệ thống: "Cố lên, sau này khiến bọn họ phải nhìn cô bằng ánh mắt khác!"
Tần Lệ thản nhiên tới mức khiến Đới Quận và Hi Hi nhìn ra được sự tự tin "Chưa có cảnh nào là chị đây chưa từng gặp" từ cô, bọn họ cũng bình tĩnh hẳn.
Người được mời tham gia đã dần đến đông đủ, trong bảy người thì chỉ có mình Tần Lệ là con gái, hơn nữa cô còn nhỏ tuổi nhất, ngoài ra cũng chỉ có một người ba mươi tuổi tham gia, đa số còn lại là bốn mươi năm mươi tuổi.
Sau khi bảy người họ ngồi xuống, rất nhiều ánh mắt dưới sân khấu đều đặt trên người Tần Lệ.

Dường như trong chiến trường vốn thuộc về đàn ông trung niên lại đột nhiên xuất hiện một nữ chỉ huy trẻ tuổi xinh đẹp là không hợp cảnh, muốn bảo người ta không để ý cũng khó.
Diễn đàn hội nghị thượng đỉnh này là sân khấu để mấy ông lớn nói chuyện, Tần Lệ ngồi gần nhất nhưng cảm giác tồn tại không cao, hầu như cũng không có ai nói tới cô.

Trên mặt cô vẫn luôn giữ nụ cười ưu nhã, không chút kẽ hở giống như một bức tranh.
Hơn nửa buổi kết thúc, Tần Lệ đi xuống nghỉ ngơi.

Ngồi lâu đau lưng, cô bảo Hi Hi hẹn spa tại nhà vào buổi tối giúp cô.
"Lệ tổng." Tiểu Trương bối rối đi qua.
"Sao thế?" Thấy cậu ta do dự, Tần Lệ lại nói tiếp: "Có chuyện gì thì cứ nói đi."

"Là thế này, phần phát biểu và thảo luận lúc nãy chiếm quá nhiều thời gian nên nếu vẫn tiến hành phần còn lại theo như kế hoạch ban đầu thì sẽ bị lố giờ, vậy nên chúng tôi muốn thương lượng có thể bỏ phần phát biểu của cô được không?"
"Bỏ?" Đới Quận tưởng mình nghe nhầm: "Tại sao người chủ trì và người phụ trách quá trình không khống chế thời gian? Nếu không đủ thời gian thì bảo mọi người giảm bớt một ít vào phần sau là được, tại sao lại phải bỏ Lệ tổng của chúng tôi?"
Hi Hi: "Đúng vậy!"
Đương nhiên là vì mấy người kia toàn là ông lớn đó.
Tiểu Trương không dám nói thật, chỉ đành lúng túng nở nụ cười giải hòa: "Lệ tổng, đây cũng không phải ý định của tôi."
"Vậy tôi hỏi cậu, nếu hôm nay ba tôi tới đây thì cũng bị hủy bỏ ư?" Giọng Tần Lệ vẫn thản nhiên, không nghe ra được chút cảm xúc nào, Tiểu Trương không phản bác được.
Đương nhiên là không rồi.
"Vậy tôi đi nói lại với lãnh đạo một chút."
Đới Quận tức giận: "Bọn họ quá đáng quá đấy!"
Không lâu sau Tiểu Trương quay lại, sắc mặt còn bối rối hơn cả lúc nãy, hiển nhiên là thương lượng không có kết quả.
"Lệ tổng..."
Tần Lệ ngắt lời cậu ta: "Tôi biết rồi."
Tiểu Trương thấy cô có ý định thỏa hiệp thì khẽ thở phào, phía hậu trường thông báo phần sau sắp sửa bắt đầu, người chỉ trì đã lên sân khấu chuẩn bị sẵn.
Đới Quận cảm thấy hình như hôm nay Tần Lệ đổi tính, rất khó hiểu: "Lệ tổng, tới nước này mà cô còn nhịn được hả? Chúng ta đại diện cho Tần thị đó, tôi cảm thấy lần này có người cố tình muốn giẫm chúng ta!"
Tần Lệ đảo mắt: "Ai nói tôi nhịn?"
Nếu như nói trước với cô là hôm nay cô không cần phải phát biểu thì thôi, coi như cô tới đây học hỏi.

Bây giờ Vinh Hải đã chuẩn bị sẵn bản thảo phát biểu cho cô, cô cũng đã nghiêm túc đọc thuộc thì lại nói với cô là lâm thời hỏi bỏ, còn chẳng phải vì trường hợp bất khả kháng gì.
"Lấy sách của tôi ra đây."
Hi Hi sững sờ, sau đó vội lấy sách trong túi ra, trên đường tới đây Tần Lệ vẫn luôn đọc sách.
Khách quý đã bắt đầu lên sân khấu, Tần Lệ nhận sách trong tay Hi Hi cầm đi theo, bóng lưng mảnh khảnh cao gầy cực kỳ mạnh mẽ, điệu bộ trông như không dễ trêu vào.
Trên sân khấu, người chủ trì bắt đầu làm nóng bầu không khí: "Phần còn lại bắt đầu, hãy vỗ tay hoan nghênh khách quý của chúng ta trở lại sân khấu nào!"
Trong tiếng vỗ tay của mọi người, bảy người trở lại sân khấu, ngoài dự kiến của mọi người là Tần Lệ không hề ngồi xuống, mọi người đều ngồi, chỉ có mình cô là đứng nên rất nổi bật.
"Sao vậy Lệ tổng?" Người chủ trì cười hỏi.
"Không có gì, chỉ là lâm thời hủy bỏ phần phát biểu của tôi nên tôi không tham gia nữa thôi.

Tôi tặng mấy người quyển sách này, kiến nghị mấy người nên đọc thuộc lòng đi." Nói xong Tần Lệ đặt quyển sách trong tay lên chỗ ngồi, không thèm để ý tới sự kinh ngạc của bọn họ, nhanh chóng quay người đi xuống sân khấu.
Hiện trường xôn xao, người chủ trì cũng sửng sốt.
Người bên cạnh cầm quyển sách Tần Lệ vừa để lại, bên trên viết to hai chữ: EQ..


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện