Giản Diệc Thừa để Sơ Ngữ gọi món, Sơ Ngữ chỉ tùy ý gọi vài thứ, dù sao cô cũng có mục đích khác, không phải tìm Giản Diệc Thừa để ăn cơm.
Sơ Ngữ trả lại thực đơn cho nhân viên phục vụ, khẽ nói, “Không ăn hành tỏi, không ăn hạt tiêu, cậu ấy dị ứng với những thứ này.”
“Vâng ạ.”
Tâm trạng Giản Diệc Thừa cực kỳ vui vẻ, không nghĩ đến nhiều năm như vậy cô vẫn còn nhớ những món anh không ăn được.
Trong lúc chờ món ăn lên, Sơ Ngữ gọi hai cốc nước lọc, vừa uống vừa nói chuyện phiếm với Giản Diệc Thừa.
“Mấy ngày nay bận lắm à?”
“Cũng bình thường, chưa xử lý xong vụ án trong tay.”
“Chính là vụ lần trước à?”
Giản Diệc Thừa gật đầu, “Ừ.”
Sơ Ngữ cười yếu ớt, “Thật không ngờ cậu lại chọn nghề cảnh sát, nghề này khổ cực lắm đúng không?”
“Bình thường thôi, cũng không quá khổ đâu.” Giản Diệc Thừa nâng cốc nước, ngồi nghiêm chỉnh, như là học sinh ba tốt (1)< trả lời câu hỏi của thầy giáo.
(1) Học sinh ba tốt ý chỉ học sinh có đức tính tốt, học giỏi và khỏe khoắn.<
Sơ Ngữ cười một tiếng, lại nói, “Cậu không nói tớ cũng hiểu, làm cảnh sát sẽ không thể nào nhàn hạ được. Thường xuyên phải tăng ca, lại còn gặp đủ loại nguy hiểm. Với cả có những tội phạm giết người biến thái, sát nhân máu lạnh, tuyệt đối không phải là một nghề dễ dàng.”
Giản Diệc Thừa khẽ cười, “Cũng không gặp những tội phạm giết người biến thái thường xuyên lắm.”
Anh vốn không hay cười, đột nhiên mỉm cười khiến Sơ Ngữ cảm thấy ấm áp như xuân về hoa nở, làm cô quên đi cách trả lời máy móc kia của anh.
“Đúng rồi, cậu nhìn những thi thể mục nát, tình trạng thối rữa kinh khủng thế kia không sợ sao?” Sơ Ngữ giống như tò mò, khẽ hỏi.
“Quen rồi thì cũng thấy bình thường.”
“Chuyện này còn có thể quen sao?” Sơ Ngữ rất bội phục, nhân tiện nghĩ tới cái gì liền mỉm cười, “Cùng đúng, lúc tớ học y từng tham gia một lớp học giải phẫu cơ thể người, lần đầu tiên nhìn thấy tiêu bản xác chết, nguyên một tuần sau đều không muốn ăn thịt. Sau đó quen dần rồi, còn có thể thản nhiên ăn uống trong phòng giải phẫu nữa kìa.”
“Nam sinh còn to gan hơn, có lần còn lấy xương sọ làm bóng mà đá đi đá lại. Tuy nhiên sau khi thầy giáo nhìn thấy thì mắng cho họ một trận, nói những chủ nhân tiêu bản này cống hiến bản thân cho chúng ta nghiên cứu, phải có lòng kính trọng đối với bọn họ. Lúc đó tớ cũng mới biết những tiêu bản trong phòng giải phẫu hóa ra đều là thật, tớ còn luôn tưởng chúng là mô hình.” Sơ Ngữ càng nói càng hưng phấn, “Lúc đó tớ còn bị dọa đến nỗi nhảy dựng lên, ném xương sọ đang cầm trên tay lên bàn. May là xương này khá cứng, không bị vỡ, nếu không tớ chắc chắn sẽ bị thầy giáo mắng.”
Giản Diệc Thừa chăm chú lắng nghe cô hớn hở kể những chuyện lý thú trong trường học, trong khóe mắt tràn ngập ý cười, dịu dàng ngắm cô.
Sơ Ngữ nhận ra ánh mắt của anh, vội xin lỗi rồi ngừng câu chuyện lại, “Lúc ăn cơm mà nói những chuyện này có vẻ không bình thường nhỉ?”
“Không sao đâu.” Bọn họ phá án nhiều rồi, có cái gì chưa từng thấy đâu, thậm chí còn máu tanh kinh khủng hơn.
Sơ Ngữ cười nhẹ nhàng, trong lòng lại hơi sốt ruột. Làm sao lại không có chuyện gì? Cô đã ám chỉ rõ ràng như vậy lẽ nào anh vẫn không hiểu?
Lúc này những món họ gọi được bưng lên, Sơ Ngữ cũng không tiện nói thêm gì nữa, chỉ có thể ăn cơm trước.
Hôm nay cô hẹn gặp Giản Diệc Thừa là muốn nói cho anh một số manh mối liên quan đến vụ án của Tống Duyệt. Vốn cô không định nói đâu, bởi vì cô tin cảnh sát có thể nhanh chóng kết án. Nhưng bây giờ xem ra bọn họ đang gặp phải trở ngại. Cho nên cô mới nghĩ cách nhắc khéo cho Giản Diệc Thừa, nhưng có vẻ anh không nhận ra ý tứ trong lời nói của cô.
Thế
Mãi cho đến khi ăn cơm xong, Giản Diệc Thừa đưa cô về rồi Sơ Ngữ cũng không tìm được cơ hội thích hợp để nhắc nhở Giản Diệc Thừa nên đành thôi.
Giản Diệc Thừa đưa Sơ Ngữ về xong cũng không về thẳng nhà mà quay lại cục.
“À, Tiểu Giản, chờ chút.”
Lúc Giản Diệc Thừa đi ngang qua phòng pháp y, pháp y Lý gọi anh lại, “Vừa đúng lúc, cậu mang báo cáo này đưa cho đội trưởng Lý luôn nhé, tôi đỡ phải mang qua.”
“Được.” Giản Diệc Thừa nhận lấy, mở ra nhìn, “Là vụ Tống Duyệt sao?”
“Đúng vậy, có điều chắc giá trị không lớn, vì xương cốt thiếu khá nhiều, chỉ có những loại xương cứng như xương chậu, xương cổ, chó không gặm được nên mới bị để lại.” Pháp y Lý thuận miệng nói.
Giản Diệc Thừa cầm báo cáo, đăm chiêu, đi mấy bước đột nhiên quay lại, “Xương sọ đâu? Xương sọ cũng rất cứng đúng không?”
“Đúng vậy, tôi cũng đang khó hiểu đây, xương sọ cứng như vậy, chó không thể gặm được, rốt cuộc là đâu mất rồi? Tôi đoán còn có địa điểm vứt xác khác mà chúng ta chưa tìm ra.”
Giản Diệc Thừa gật đầu, không lên tiếng, cầm báo cáo quay đi.
“Những xương sọ trong phòng thí nghiệm kia hóa ra lại là thật, tớ còn tưởng là mô hình!” Giản Diệc Thừa đang đi, bỗng nhiên nhớ đến câu nói này của Sơ Ngữ.
Trong đầu xẹt qua một ý nghĩ, Giản Diệc Thừa vội vã chạy đến phòng kỹ thuật, Lâm Lang cũng đang xem camera ở đó.
“Cậu đang xem camera khu nào thế?”
Lâm Lang nói, “Cửa ra vào biệt thự số 16 Nam Sơn, bên nhà Hình Thiên Hải không có camera, tớ đang thử xem bên này xem có manh mối gì không.”
“Cậu kệ cái này đi, điều tra hộ tớ Viện y học Giang Thành đi.” Giản Diệc Thừa nhanh chóng nói.
“Được, cậu muốn xem chỗ nào?”
“Cửa phòng làm việc của Hình Thiên Hải.”
“Camera ở đó hỏng rồi, vẫn chưa sửa.”
Giản Diệc Thừa nhíu mày, “Vậy ở cửa lớn viện y học?”
“Cái này thì có.”
Lâm Lang vừa nói vừa chỉnh đến video Giản Diệc Thừa muốn xem, “Xem từ lúc nào?”
“Ngày 5 và ngày 8 tháng 9.”
“Ồ? Tại sao lại là hai ngày này?”
“Sau khi khai giảng thì chỉ hai ngày này Hình Thiên Hải có tiết dạy.”
“Được rồi.”
Hình ảnh chạy qua trên màn hình, hai người tập trung xem, không muốn bỏ qua bất cứ manh mối nào.
“Dừng lại!” Giản Diệc Thừa bỗng nhiên mở miệng, Lâm Lang ấn nút tạm dừng, trong hình ảnh trên màn hình, Hình Thiên Hải một tay cầm túi giấy, một tay cầm đồ chuyển phát nhanh, mỉm cười chào hỏi với học sinh.
“Làm sao vậy? Chỗ này có gì không ổn?” Lâm Lang thực sự không nhìn ra chỗ này có vấn đề gì.
“Cậu xem hắn đang cầm cái gì?”
“Hộp chuyển phát nhanh, trên đó còn ghi hai chữ Thuận Phong mà.” Lâm Lang chỉ vào màn hình nói.
“Kích thước của cái hộp đấy…” Giản Diệc Thừa khoa tay múa chân, thấp giọng nói, “Có phải vừa vặn chứa được xương sọ của một phụ nữ thành niên không?”