Bận rộn nửa tháng, vụ án của Hình Thiên Hải cuối cùng cũng coi như có thể kết thúc. Két sắt trong ngân hàng Giang Thành của hắn có ba khúc xương ngón tay, đủ để chứng minh Lâm Kiều Kiều, Tống Duyệt, Lý Thúy Liên đều bị hắn giết. Bộ xương đặt tại văn phòng của hắn ở bệnh viện thì là bằng chứng chuyện hắn sát hại Lý Minh. Mặt khác, dựa theo lời khai của người hàng xóm năm xưa thì chuyện Hình Thiên Hải đẩy bố mình – Hình Thiếu Cường cũng là sự thật, không cho hắn bất cứ cơ hội nào để ngụy biện.
Ngoài ra, còn có một số chứng cứ khác đều có thể chứng minh tội trạng của Hình Thiên Hải. Lần này hắn rốt cuộc không thể chối cãi được nữa, tuy nhiên dù bị khui ra nhiều tội trạng như vậy nhưng hắn vẫn không có bất kỳ phản ứng gì, vô cùng bình tĩnh.
“Ặc, tâm lý của hắn cũng không phải tốt bình thường đâu.” Lâm Lang lấy làm kì lạ nói.
“Hắn đã trở nên vô cảm rồi, giết quá nhiều người khiến hắn mất đi sự kính trọng với sinh mạng, kể cả chính bản thân hắn. Sống hay chết đối với hắn có gì khác nhau đâu.” Lý Trường Phong nói.
“Thế giới của người biến thái, quả nhiên người phàm chúng ta không thể lý giải được. Còn có sở thích sưu tập xương cốt, cắt ngón tay đặt trong két bảo hiểm thì không nói, nhưng mà đặt cả bộ xương ở phòng làm việc, sao có thể làm như vậy nhỉ? Để trấn tà ma chắc?”
“Trấn tà ma hay không thì tôi không biết, nhưng đạo lý nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất thì ai cũng hiểu. Cậu nghĩ xem hắn đã để đấy mười năm rồi, nếu không dính đến vụ Tống Duyệt thì ai có thể nghĩ đó là xương người? Giải quyết được vấn đề vứt xác một cách hoàn hảo rồi đấy thôi.”
“Cũng có thể hắn coi bộ xương kia là chiến lợi phẩm của mình, mỗi lần nhìn thấy nó sẽ khiến hắn sinh ra cảm giác được khống chế cuộc đời người khác, rất sung sướng và hưng phấn. Còn ba khúc xương ngón tay, mọi người đều biết ngón đeo nhẫn đại biểu cho hôn nhân, Hình Thiên Hải lấy ngón đeo nhẫn của hai người vợ và mẹ hắn, có thể là sự trừng phạt với việc bọn họ không trung thành trong hôn nhân.” Lâm Lang nói.
Mọi người tán đồng, “Nói cũng có lý.”
Lâm Lang lại nói, “Tất cả đều là suy đoán của chuyên gia tâm lý.”
“Trật tự!”
Mọi người khinh thường nhưng anh ta cũng chẳng để ý, vẫn cợt nhả nói chuyện với mọi người, khoảng thời gian này mọi thứ đều tối tăm, hiếm lắm mới có thời gian thư thả như này, Lý Trường Phong cũng kệ bọn họ,
Anh ta cầm tập văn kiện lên tầng, gõ cửa phòng cục trưởng Cố rồi trực tiếp đi vào.
“Trường Phong à, vào đi, vừa mới được tặng lá trà ngon, lại đây uống thử xem.” Cục trưởng Cố vô cùng nhiệt tình bắt chuyện với Lý Trường Phong.
Lý Trường Phong cũng không khách khí, tự mình kéo ghế ngồi xuống, chờ cục trưởng pha trà cho anh ta.
Cục trưởng Cố vừa pha tra vừa nói chuyện phiếm, “Gần đây được đó, vụ án phá vừa nhanh vừa gọn, càng ngày hiệu suất càng cao.”
“À, trình độ của em cục trưởng Cố cũng biết, mười năm phá án vẫn như thế, hiện tại có nhiều tiến bộ phần lớn là công lao của những người trẻ tuổi thôi.”
Cục trưởng Cố nở nụ cười, “Cũng bởi vì cậu biết lãnh đạo.”
“Hiện tại em cũng hiểu được thế nào là Trường Giang sóng sau xô sóng trước, người trẻ tuổi bây giờ, em không bì kịp nổi rồi!” Lý Trường Phong thở dài.
Cục trưởng Cố bưng trà đến, ngạc nhiên hỏi, “Xem ra trong đám người mới này có hạt giống tốt, khiến người trước nay không chịu thua như cậu bội phục. Rốt cuộc là ai vậy?”
“Mấy người Lâm Lang, Vương Thành, Tôn Toàn cũng không tệ, nhưng người em coi trọng nhất là Giản Diệc Thừa. Nghiêm túc, bình tĩnh, năng lực suy luận khá mạnh, mấy vụ án gần đây cậu ấy đều góp công lớn.” Những gì Lý Trường Phong nói là sự thật, từ vụ án Thẩm Tinh, đến vụ án Hình Thiên Hải, hiện tại đều nhờ Giản Diệc Thừa phát hiện ra manh mối quan trọng.
Cục trưởng Cố đặt cốc trà lên bàn, cố ý không hiểu, “Ồ, vậy hôm nay cậu đến tìm anh không phải để uống trà mà để làm thuyết khách sao?” Trên dưới toàn cục có ai không biết ông ta không vừa mắt Giản Diệc Thừa chứ?
Thấy ý định đã bị nhìn thấu, Lý Trường Phong cũng không phủ nhận, “Không phải em sợ cục trưởng Cố bỏ lỡ nhân tài sao? Giản Diệc Thừa này thật sự không tệ.”
Không thể bởi vì ân oán cá nhân mà trả thù riêng được, nhân tài tốt như vậy, anh ta rất sợ bị hủy hoại trên tay mình, như vậy cũng thật quá đáng tiếc. Bình thường cục trưởng Cố làm việc rất nghiêm túc, công tư phân minh, không hiểu vì sao lần này lại cố chấp như vậy.
Cục trưởng Cố chỉ liếc mắt đã hiểu suy nghĩ của anh ta, ông trừng mắt, “Trong mắt cậu, anh là người không công bằng như vậy sao?”
Lý Trường Phong
Cục trưởng Cố trừng mắt, “Biết rồi thì tốt.” Cuối cùng ông ta thở dài, “Lần này anh vất vả quá mà, giúp người này làm việc thì lại đắc tội người kia!” Ông ta chỉ vào cốc trà trước mặt Lý Trường Phong, “Biết cái này là ai đưa không?”
Không chờ Lý Trường Phong trả lời ông ta đã nói, “Là Giản hồ ly đưa đấy.”
Lý Trường Phong sững sờ, “Bố Giản Diệc Thừa sao?”
“Đúng vậy, ngoại trừ lão hồ ly kia thì còn có thể là ai? Nói cái gì mà nhờ anh mài dũa tính tình Giản Diệc Thừa, gây áp lực cho cậu ấy, đừng để cậu ấy ỷ vào gia thế mà thăng chức thuận lợi…” Nếu không phải vậy thì ông ta cứ so đo với vãn bối làm gì?
Lý Trường Phong chép miệng, “Cục trưởng Giản hiểu nhầm con trai mình à? Giản Diệc Thừa tài giỏi như vậy còn cần mài dũa hay sao?”
“Ai mà biết được, ông ấy yêu cầu như thế, anh đành giúp bạn học cũ thôi.”
Lý Trường Phong đảo mắt, “Vậy việc cục trưởng Giản lúc trước làm khó dễ anh cũng là lời đồn à?”
Cố Minh Hoa trừng mắt, “Đương nhiên, Giản hồ ly có thể gây khó dễ gì cho anh chứ?” Chuyện mất mặt trước đây nhất định phải giấu giếm đến cùng!
Lý Trường Phong cười một tiếng, cũng không hiểu có tin hay không. Anh ta đặt cốc trà lên bàn, đứng dậy, “Trà rất ngon, em đi trước đây. Đúng rồi, anh hãy nói lại với cục trưởng Giản rằng Giản Diệc Thừa đã tốt lắm rồi, không cần mài dũa gì nữa đâu, cậu ấy vốn trầm mặc ít nói, không hay nói chuyện, anh lại khiến cậu ấy càng ít nói hơn, bảo sau này người ta yêu đương kiểu gì đây?”
Nói tới đây Lý Trường Phong như nghĩ đến cái gì đó, khẽ nở nụ cười, “Cậu ấy vất vả lắm mới được ở gần cô gái mình thầm mến nhiều năm, anh đừng chia rẽ người ta đấy.” Lần trước anh ta đã thấy ở quán cơm nhỏ phía đối diện, hai người quả thật là trai tài gái sắc, chậc chậc!
**********
Hai người trai tài gái sắc thì đang gọi điện thoại bàn xem hôm nay đi ăn ở đâu.
Nhờ có lời nhắc nhở của Sơ Ngữ, Giản Diệc Thừa mới nghĩ đến xương sọ của Tống Duyệt, anh không biết cô cố ý hay vô tình, nhưng việc cô giúp mình là sự thật. Bởi vậy anh chuẩn bị mời cô ăn cơm để cảm ơn cô.
“Được, thời gian thì sao?” Sơ Ngữ cũng trùng hợp không có chuyện gì nên đồng ý luôn.
“Tối hôm nay?”
“Được, tớ rảnh.”
Khóe miệng Giản Diệc Thừa cong lên, “Vậy tối nay tớ đến đón cậu nhé.”
Sơ Ngữ đồng ý, đang nói thì đột nhiên cô “A” một tiếng.
Giản Diệc Thừa bật dậy, sốt sắng hỏi, “Sao vậy?”
“Không có chuyện gì, không có chuyện gì.” Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói sợ hãi của cô, “Bị một chú chó dọa thôi. Tớ cúp máy trước nhé, để qua xem một chút.”
“Cẩn thận…”
Sơ Ngữ cúp vội vàng, không kịp nghe Giản Diệc Thừa dặn dò. Con Labrador kia toàn thân máu me đầm đìa, nhưng còn hô hấp, cô vội vã xuống xe, đi xem vết thương của nó như thế nào.
“Em làm sao vậy?”
Hơi thở của Labrador rất yếu ớt nhưng vẫn nhìn về phía trước, nghe được câu hỏi của Sơ Ngữ, ánh mắt nó sáng lên, nức nở kêu, “Cứu, cứu…”
“Cứu ai?” Sơ Ngữ vội hỏi.
Lúc này Labrador đã quên không thắc mắc vì sao người này lại hiểu tiếng mình, nó chỉ khó khăn nhìn về phía trước, “Cậu, cậu chủ bị người xấu bắt đi rồi, bọn họ lái xe vào đây….”
Trong lòng Sơ Ngữ giật mình, trong đầu nháy mắt hiện lên hai chữ bắt cóc, cô khẽ gật đầu, nhìn phương hướng Labrador chỉ, cách đó không xa có một nhà máy bỏ hoang.
Không hề nghi ngờ Labrador, Sơ Ngữ lập tức bấm điện thoại gọi Giản Diệc Thừa, “Nhà máy Tân Viễn ở Thành Đông, có một đứa bé bị bắt cóc rồi!”
Không quan tâm liệu có thể bị lộ hay không, đây là tính mạng một đứa bé, cô không dám mạo hiểm.