“Đã điều tra được chủ nhân chiếc xe chuyển phát nhanh là Lý Song Hỉ, nam, 37 tuổi, là nhân viên chuyển phát nhanh của công ty Viên Thông khu vực Hoa Khê.”
Một cuộc điện thoại vào buổi tối khiến những đội viên đội hình sự lại bò từ trong chăn ra ngoài để xử lý vụ án này, chuyện mạng người quan trọng nên cũng không ai oán thán gì.
Lâm Lang ngáp một cái, nhìn chằm chằm vào Lý Song Hỉ trên màn hình, đột nhiên nói, “Ôi chao! Người này không phải nhân viên chuyển phát nhanh sáng sớm nay đến báo án sao?”
“Cậu gặp anh ta rồi à?”
“Ừ, sáng hôm nay tớ tới sớm thì nhìn thấy anh ta báo án với Tiểu Lưu. Anh ta nói mình dừng xe xuống đường đi tiểu, lúc trở lại đã không thấy xe đâu nữa. Còn nói chiếc xe đấy là hàng second-hand, giá trị không đáng kể nhưng quan trọng là đống đồ chuyển phát nhanh mới nhận được từ nội thành, còn chưa kịp gửi cho người nhận, nếu như để mất anh ta sẽ phải nghe khách hàng trách móc.” Lúc đó anh ta còn cảm thán, nhân viên chuyển phát nhanh thật éo le, xe mất không đau lòng lại đi đau lòng đống đồ chưa kịp chuyển.
Giản Diệc Thừa truy hỏi, “Lúc đó là mấy giờ?”
“Tầm 7 rưỡi.” Lâm Lang nhớ lại nói.
“7 rưỡi báo án, vậy thời gian mất xe vào khoảng 7 giờ. Mà người trộm xe xuất hiện lúc 9 giờ 20 phút ở cửa tiểu khu người bị hại. Trong thời gian ngắn như vậy, rốt cuộc do bỗng nhiên nổi lòng tham nên bắt cóc hay đã chuẩn bị từ trước đây?”
“Quan hệ xã hội của Hà Quán Thu rất đơn giản, nghề nghiệp là nhà thiết kế tự do, giao tiếp thông qua Internet, hầu như rất ít khi ra ngoài, có thể loại bỏ khả năng là hành động trả thù.”
“Vậy có thể là cướp của? Hay cướp sắc?”
Giản Diệc Thừa chen vào một câu, “Không loại trừ những khả năng này, nhưng người bắt cóc nhất định có quen biết Hà Quán Thu.”
“Tại sao?”
“Xe chuyển phát nhanh này ở khu Hoa Khê, mà Hà Quán Thu lại ở khu Tây Hà, bình thường chuyển phát nhanh đều chỉ chuyên về từng vùng một. Như vậy trên xe chuyển phát nhanh này không thể có đồ của Hà Quán Thu, nhưng hung thủ có thể trực tiếp tìm tới địa chỉ của Hà Quán Thu, còn gọi điện cho cô ấy xuống nhận hàng. Bởi vậy có thể suy đoán hung thủ biết Hà Quán Thu, hoặc tối thiểu biết thông tin cá nhân của cô ấy.”
“Có lý, vì thế lấy trộm xe chuyển phát nhanh này do nhất thời nảy lòng tham, bắt cóc Hà Quán Thu là đã lên kế hoạch từ trước, Giản Diệc Thừa, ý cậu là thế hả?”
Giản Diệc Thừa gật đầu.
“Được rồi, chúng ta chia thành hai đội, một đội lần theo con đường xe chuyển phát nhanh đi xem nó đi đâu. Một đội khác điều tra về quan hệ xã hội của Hà Quán Thu, chú ý những người gần đây nhất tiếp xúc với cô ấy.” Giang Liên Thành nói. Khoảng thời gian này đội trưởng Lý đi họp trên tỉnh, hiện tại công tác của đội hình sự do đội phó Giang Liên Thành phụ trách.
“Được, đội phó Giang.”
Sơ Ngữ chờ ở phòng nghỉ ngơi, nhìn thấy Giản Diệc Thừa đi vào thì vội vã hỏi, “Thế nào rồi? Hà Quán Thu không sao chứ?”
Giản Diệc Thừa an ủi, “Đừng lo lắng, chúng tớ sẽ tìm được cô ấy, trước hết bây giờ tớ đưa cậu về nhà đã.”
Sơ Ngữ lắc đầu, “Tớ cứ ở đây chờ thì hơn, Nguyên Nguyên không chịu về, nó lo lắng cho Loan Loan, nhất định phải ở lại chỗ này rồi gặp cô ấy ngay mới chịu.”
“Cũng được, có chuyện gì thì gọi tớ, tớ ở ngay bên cạnh.”
“Được.”
Giản Diệc Thừa trở về văn phòng, một đám đồng nghiệp nháy mắt với anh, “Bạn gái à?”
Còn không chờ Giản Diệc Thừa trả lời, Lâm Lang đã lên tiếng, “Còn không phải sao? Cô ấy là nữ thần trường Nhất Trung năm đó đấy, bị Giản Diệc Thừa âm thầm tóm được, quá gian xảo!”
Nói xong lại kéo dài ngữ điệu than thở, “Ôi! Người với người cũng không giống nhau, có người tăng ca thì bạn gái ở bên cạnh chăm sóc. Chúng ta tăng ca với một đám đàn ông mắt to mắt nhỏ, quá chán rồi! Sắp tới đội phó Giang hãy mời vài nữ cảnh sát đến đi, đội chúng ta âm dương không đều, làm việc không thể hăng hái được!”
Đội phó Giang vỗ vai anh ta, cười nói, “Hay là trực tiếp giới thiệu cho cậu một cô bạn gái nhé?”
Ánh mắt Lâm Lang sáng lên, “Quá tốt! Đội phó Giang nói thật chứ? Anh thật sự sẽ giới thiệu bạn gái cho em à?”
Giang Liên Thành đẩy anh ta ra, “Được rồi, đừng có xao nhãng, mau làm việc đi.”
“Được rồi! Nỗ lực làm việc vì bạn gái nào!”
Sau một hồi vui đùa ngắn ngủi, tất cả mọi người lại vùi đầu vào công việc căng thẳng. Mỗi người đều bận rộn, không có thời gian nghỉ ngơi, còn Sơ Ngữ vừa chờ đợi trong phòng nghỉ ngơi vừa lo lắng, một đêm không ngủ cũng không thể giúp lòng cô bình tĩnh lại. Cô an ủi Nguyên Nguyên, “Đừng lo, sẽ không sao đâu.”
Cô cũng chẳng biết là đang an ủi Nguyên Nguyên hay an ủi chính bản thân mình.
Ba giờ sáng, rốt cuộc vụ án cũng có tiến triển.
“Xe của Lý Song Hỉ biến mất ở đường Đào Lý khu Hoa Khê, mà từ sau khi xe đi ra khỏi tiểu khu của Hà Quán Thu thì thẳng một đường tới xã Đào Lý, cuối cùng biến mất ở đây. Mà đường Đào Lý chính là đường ở ngoại thành xã Đào Lý, trùng hợp như vậy thì hẳn không phải ngẫu nhiên, rất có khả năng hung thủ đang ở xã Đào Lý.”
“Vậy tên hung thủ này cũng đủ to gan, chẳng thèm che giấu luôn, tùy tiện trộm xe rồi trói người về chỗ mình ở. Có phải hắn cố ý lừa chúng ta không?”
“Không loại trừ khả năng này, nhưng điều chúng ta lo lắng nhất bây giờ là hung thủ có phải phạm tội trong lúc cảm xúc đang mãnh liệt không? Hắn vội vàng đem Hà Quán Thu về nhà mình như thế, có phải đã…”
Tất cả mọi người đều hiểu vế sau là gì, chỉ là không muốn nghĩ như vậy thôi.
Vẻ mặt Giang Liên Thành rất nghiêm túc, nói, “Chúng ta cần nhanh chóng hành động.”
“Nhưng vấn đề bây giờ là chúng ta không biết hung thủ là ai. Xã Đào Lý lớn như vậy, người ở đó lại phức tạp, điều tra lần lượt từng nơi lãng phí thời gian thì không nói, lỡ như kinh động đến hung thủ…” Xã Đào Lý ở ngoại thành Giang Thành, ở đó trừ người bản địa thì còn có
Khó khăn thì bọn họ cũng không sợ, chỉ là thời gian không còn nhiều, bọn họ phải giành giật từng giây để mau chóng tìm người bị hại.
“Tìm quanh chỗ chiếc xe của Lý Song Hỉ trước, hung thủ sẽ ở đó.”
“Vâng!”
Một đám người hừng hực khí thể chuẩn bị xuất phát, Sơ Ngữ thấy thế liền hỏi, “Thế nào rồi? Có phải tìm thấy Hà Quán Thu rồi không?”
Nhưng Giản Diệc Thừa lắc đầu, “Vẫn chưa, nhưng mà có manh mối rồi.”
“Vậy mọi người…”
“Đi tìm người.” Giản Diệc Thừa lời ít ý nhiều trả lời.
“Cần tớ giúp không?”
Cô vừa dứt lời, đúng lúc Giang Liên Thành đi ra, anh ta cười nói, “Tôi biết cô lo lắng nhưng đây không phải chuyện đùa.” Anh ta quay đầu nói với Giản Diệc Thừa, “Tiểu Giản, nếu không cậu đưa bạn gái về trước đi, cô ấy ở đây cũng không giúp được gì lại càng thêm lo lắng, để cô ấy ở nhà chờ tin tức đi.”
Sơ Ngữ nghe danh xưng “bạn gái” thì xấu hổ đỏ mặt, tuy nhiên lúc này không phải thời điểm đôi co, cô vội nói, “Không cần, các anh làm việc đi, tự tôi trở về được, không làm lỡ việc của các anh đâu.”
Giản Diệc Thừa nhìn cô, suy nghĩ một lát rồi nói, “Có thể chúng ta thật sự cần sự giúp đỡ của cô ấy.”
Giang Liên Thành, Sơ Ngữ: “?”
Mấy người Lâm Lang đã ngồi trên xe, đang đợi Giản Diệc Thừa và đội phó Giang thì nhìn thấy anh đưa Sơ Ngữ lên xe, ánh mắt mọi người lộ vẻ trêu ghẹo.
Lâm Lang lặng lẽ giờ ngón tay cái với anh, “Lão Giản, hay cho sự ngang ngược của cậu! Làm nhiệm vụ cũng không quên dẫn theo bạn gái. Đội phó Giang không mắng cậu à?”
Giản Diệc Thừa nhìn mọi người trong xe, lên tiếng giải thích, “Mọi người đừng hiểu lầm, cô ấy đi theo để hỗ trợ.”
“Hỗ trợ?”
“Ừ.” Giản Diệc Thừa gật đầu, không nhiều lời mà giới thiệu với Sơ Ngữ, “Đây là Vương Thành, đây là Tôn Toàn… Còn đây là Lâm Lang, hồi trước cậu gặp rồi.”
Sơ Ngữ đương nhiên biết Lâm Lang, mỉm cười chào hỏi, “Xin chào, tôi là Sơ Ngữ.”
“À, xin chào, xin chào…”
Lúc một đám đàn ông đối diện với mỹ nữ cũng theo bản năng trở nên thận trọng. May mà có Lâm Lang làm vai hề khuấy động bầu không khí. Đường đi rất thuận lợi, xe nhanh chóng đến xã Đào Lý.
Tất cả mọi người nghe theo lệnh không xuống xe, chỉ có Sơ Ngữ ôm Nguyên Nguyên, phía sau là Nhị Lang Thần, Đại Miêu và A Bố xuống xe. Giản Diệc Thừa đi bên cạnh, phụ trách sự an toàn của cô.
Sơ Ngữ nói vài câu với đám Nhị Lang Thần, sau đó ba con vật chạy về ba hướng khác nhau.
Mấy người Lâm Lang nằm nhoài trên cửa sổ xe nhìn ra ngoài nhưng đều cảm thấy hơi khó hiểu, “Bọn họ làm gì vậy? Không phải tìm người bị hại sao?”
“Không biết nữa, trước lúc tới đội phó Giang nói là trước tiên phải tìm xe chuyển phát nhanh, sau đó tìm kiếm ở lân cận, hiện tại lại để chúng ta chờ ở đây, chẳng lẽ có tính toán gì khác sao?”
“Chẳng lẽ chúng ta đến đây xem hai người họ yêu đương?”
Cách đó không xa là Giản Diệc Thừa và Sơ Ngữ, hai người đứng ở đó nhìn như đang tán gẫu. Trai xinh gái đẹp đứng cạnh nhau trông vô cùng xứng đôi, người không biết còn tưởng là đôi tình nhân nào nửa đêm đi hẹn hò ấy chứ!
Một đám chó độc thân trong xe không chịu được sự ngược đãi này nhưng cũng không nhịn nổi kích thích mà muốn rình xem, vừa nhìn hai người vung thức ăn cho chó vừa đánh cược, “Cậu nói xem một lúc nữa lão Giản có hôn trước không?”
“Cược 100 tệ, lão Giản giỏi nhẫn nhịn sẽ không hôn trước mặt chúng ta!”
“Vậy tôi cược bọn họ sẽ hôn.”
“Tôi cũng cược bọn họ sẽ hôn.”
…
“Khụ, khụ…” Trong bộ đàm truyền đến tiếng ho khan, sau đó giọng nói nghiêm nghị của đội phó Giang vang lên, “Lúc thi hành nhiệm vụ đề nghị yên tĩnh!”
Mấy người Lâm Lang hậm hực ngậm miệng, sau đó nghe thấy Giang Liên Thành lên tiếng, “Tôi cũng cược, cược 100 tệ cậu ta sẽ không hôn!”
Lâm Lang, Vương Thành, Tôn Toàn: “…”
Đội phó Giang, uy nghiêm của anh đâu rồi?
Trên thực tế Sơ Ngữ chỉ lo biện pháp của mình không có tác dụng thì làm sao bây giờ, Giản Diệc Thừa an ủi, “Không sao, cố gắng hết sức là được rồi, trước mắt cũng không có biện pháp nào tốt hơn.”
“Vậy được rồi.”
Cũng không lâu lắm thì bên ngoài có động tĩnh, đầu tiên là Nhị Lang Thần xuất hiện, sau đó là một đám chó đi theo, phần lớn là chó hoang, cũng có chó nuôi trong nhà, chúng đang xếp một hàng dài.
Sau đó A Bố cũng dẫn theo một đội chó trở về. Tiếp theo là Đại Miêu dẫn theo một hàng dài những chú mèo nhỏ quay lại. Cuối cùng, rất nhiều chó mèo từ bốn phương tám hướng hội tụ tại đây, xung quanh họ nhanh chóng bị bao vây bởi chó mèo
“Đại hội giao lưu động vật à?”
“Suỵt, đừng nói, nhìn ra ngoài đi.”
Bọn họ nhìn Sơ Ngữ nói gì đó với đám chó mèo, kỳ lạ là nhiều động vật như vậy nhưng trước mặt cô chúng rất yên tĩnh. Sau đó, lại thấy Sơ Ngữ cầm một tấm hình để những động vật đó xem.
“Các em có thấy cô gái trong hình không?” Sơ Ngữ chậm rãi quay một vòng, cố gắng để chúng nó đều nhìn thấy.
Đám động vật liên tiếp lắc đầu, vào lúc Sơ Ngữ đang thất vọng thì một con mèo đen ngồi trên đầu tường mở miệng, “Em gặp rồi.”