Giản Diệc Thừa đến rất nhanh, “Thế nào rồi?”
Sơ Ngữ chỉ vào nhà máy chế biến ở đằng xa, “Tiến vào trong kia rồi, vẫn chưa đi ra.”
Giản Diệc Thừa nhìn theo, nhưng bởi vì quá xa nên cũng không thấy được cái gì khác thường. Anh nhìn về phía Sơ Ngữ, “Có thể nghĩ cách biết được tình huống bên trong không?”
Sơ Ngữ gật gù, “Có thể, còn có mấy con vật chạy theo xe vào đấy. Tớ hỏi chúng nó là có thể biết được tình hình bên trong.”
“Không được, như vậy quá nguy hiểm, bây giờ chưa biết bên trong như thế nào, không thể để cậu đi mạo hiểm.” Nếu như là anh, anh sẽ đi vào đó một lần, vì anh là cảnh sát, đây là trách nhiệm của anh. Nhưng Sơ Ngữ chỉ là một người bình thường, cô truy kích bọn buôn người giúp họ đã là quá lắm rồi, không thể để cô đi vào đầm rồng hang hổ được.
Sơ Ngữ biết anh lo lắng cho mình, trong lòng ấm áp, cô cười nói, “Đừng lo, tớ có biện pháp không quấy rầy đến bọn chúng.”
*****
Một nhà máy chế biến đơn sơ, gạch xanh ngói đen, trên tường tróc từng mảng sơn, ngoài sân lát đá đen, trong khe đá thỉnh thoảng mọc lên vài cây cỏ dại đong đưa trong gió thu.
Trong phòng có sáu nam một nữ đứng trong tư thế giằng co. Trên giường lớn có bảy đứa trẻ đang ngủ xếp hàng ngang, lớn nhất là năm tuổi, ít nhất mới được mấy tháng.
Mấy người Cường Tử đang xảy ra tranh chấp với ba nam một nữ trong phòng.
“Nói cho cẩn thận, một đứa bé giá 15 vạn, chúng tôi mang đến ba đứa bé, dựa vào đâu chỉ trả 38 vạn?”
“Một đứa con trai mới 15 vạn, con gái chỉ 8 vạn thôi, anh em chúng tôi dựa vào tình hình thực tế mới cho các cậu cái giá này. Đã sớm nói với các cậu rồi, đừng mang con gái đến, con gái không bán được, nếu không bán được thì chỉ ở lại trong tay tôi, tôi còn lỗ cho các cậu 8 vạn đấy.”
Trương Vĩ nhíu mày nói, “38 vạn thì ba người chúng tôi không tiện chia, anh Vương, anh cho tôi thêm 1 vạn đi, chúng ta cũng không phải chỉ mới trao đổi lần này, có qua có lại mới có thể lâu dài phải không?”
Anh Vương suy nghĩ một chút, cắn răng nói, “Được, người anh em cậu cũng nói như vậy rồi, tôi cũng không tiện từ chối, 39 vạn thì 39 vạn, chỉ là sau này các cậu phải tuân thủ luật một chút, đừng mang con gái đến đây nữa, không dễ bán…”
Nói thêm vài câu, anh Vương đếm tiền đưa cho ba người Trương Vĩ, bọn họ lại đếm lại lần nữa, xác định không có gì sai sót thì dự định rời đi.
Lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng động cơ ô tô, sắc mặt mọi người thay đổi. Anh Vương hạ thấp giọng nói với mấy người Cường Tử, “Mẹ kiếp, các cậu bị theo dõi hả?”
Lưu Bằng vội vàng nói, “Không có không có, anh Vương, dọc đường đi chúng tôi đều nhìn lại, không có ai theo sau mà.”
Ngay lúc này, bên ngoài vang lên một giọng nữ trẻ tuổi, “Chị ơi, thôn này tên là gì thế ạ?”
Sau đó là giọng nói của thím Hoa canh cửa, “Thôn Vương Gia, các cô cậu làm gì ở đây vậy?”
“Ra là thôn Vương Gia, chúng tôi đi Long Loan chơi nhưng nhầm địa chỉ.” Sau đó cô gái lại nói, “Em đã bảo anh đi nhầm anh còn không tin, trước lối ra cầu Từ Gia chính là Long Loan, chúng ta đi qua mất rồi!”
Một giọng nam vang lên, “Anh đi theo hướng dẫn mà, ai biết hướng dẫn lại chỉ sai chứ?”
“Tín hiệu không tốt, hướng dẫn bảo lùi lại, em nhìn thấy rồi mà, anh lại còn không tin…”
Hình như là một đôi tình nhân đi chơi, sau khi tranh chấp một lúc, cô gái lại hỏi thím Hoa, “Chị à, ở đây có đường đi đến Long Loan luôn không, nếu phải quay lại thì phiền phức lắm.”
“Có đấy, hai người đi theo hướng Tây từ nơi này, qua thôn thì rẽ phải lên đường lớn, đi thẳng là đến cầu Từ Gia rồi.”
“Quá tốt rồi, không cần quay về nữa, cảm ơn chị nhé.”
“Không có gì không có gì.” Thím Hoa hớn hở cười nói.
Tiếng động cơ xe vang lên, sau đó ô tô đi về hướng Tây. Thím Hoa nhìn bên ngoài đã yên tĩnh thì đẩy cửa tiến vào sân, nói với mọi người đang căng thẳng bên trong, “Một đôi tình nhân đi Long Loan thôi, đã ra ngã ba rồi.”
Mọi người thở phào nhẹ nhõm, anh Vương nói với ba người Trương Vĩ, “Các cậu mau rời đi nhanh lên, chúng tôi cũng phải rút đây!”
“Được.”
*****
“Đôi tình nhân” đi về hướng cầu Từ Gia, chàng trai lái xe, cô gái hỏi một con mèo trên ghế sau, “A Hổ, em nhìn thấy gì bên trong?”
“Rất nhiều trẻ con, chúng đều đang ngủ, còn có nhiều người lớn đứng nhìn chúng nó. Bọn em đi theo ba người kia, sau khi bọn chúng giao ba đứa trẻ xong thì cãi nhau với người bên trong một lúc, sau đó người bên trong cho ba người kia một chồng tiền, lúc em đi bọn họ còn đang đếm tiền…”
“Bọn họ có mấy người lớn? Mấy đứa trẻ?”
“Em đếm không hết, em mới biết đếm đến năm thôi.”
“Vậy em tách ra, đếm đến năm rồi lại đếm lại đi.”
Đây là một biện pháp tốt, A Hổ nỗ lực nhớ lại cảnh tượng nó thấy, “Người lớn có 1, 2, 3, 4, 5, 1, 2, 3 người, trẻ con có 1, 2, 3, 4, 5, 1, 2 đứa.”
Sơ Ngữ vội vàng thuật lại cho Giản Diệc Thừa, “Có 8 người lớn, 7 đứa trẻ, ba người chúng ta đuổi theo thì mang trẻ con đến cho bọn trong nhà máy, lúc A Hổ rời đi bọn chúng đang đếm tiền.”
“Nhiều trẻ con như vậy, khẳng định sau lưng không chỉ có mấy người như này.” Giản Diệc Thừa nhanh chóng phán đoán, sau đó báo lại về cục cảnh sát tình huống ở đây.
Người trong cục cảnh sát vẫn đang ở trạng thái chờ lệnh, sau khi Giản Diệc Thừa truyền tin tức về, bọn họ lập tức bắt đầu hành động.
Giản Diệc Thừa lái xe đi vòng một vòng, từ đường giao cầu Từ Gia về đường cái, sau đó tụ họp với người trong đội bắt đầu tham gia hành động, để Sơ Ngữ về trước.
Sơ Ngữ gật đầu đồng ý, hiện tại những gì có thể làm cô đều làm rồi, còn lại là phần của cảnh sát thôi. Bọn họ chưa từng để cô thất vọng, lần này cũng sẽ không ngoại lệ.
Sơ Ngữ một mình lái xe về chỗ đám Tiểu Hắc, cô đưa mấy đứa Tiểu Hắc bị thiếu nước nghiêm trọng về cửa hàng thú cưng, những con còn lại thì ngồi xe cảnh sát về.
Một đám động vật nhỏ vô cùng hưng phấn, xưa nay chúng nó chưa từng nghĩ có một ngày sẽ oai phong lẫm liệt ngồi trên xe cảnh sát trở về đâu. Ôi chao, mẹ ơi, sau này có thể đi khoe khoang được rồi!
Bởi vì nhận được tin tức đúng lúc, hành động lần này của cục cảnh sát Giang Thành rất thuận lợi, nửa đường liền chặn ba người đám Cường Tử chuẩn bị xuống xe lại, sau đó bất ngờ bao vây nơi ẩn trốn của bọn buôn người, nhanh chóng bắt hết bọn
Tất cả mọi người hết sức kích động, vụ án lớn như vậy thế mà có thể giải quyết xong trong chưa đầy nửa ngày. Đám trẻ được giải cứu thành công, mà đám buôn người nằm mơ cũng chẳng thể ngờ vì sao mình lại bị bại lộ.
Trên đường trở về, lúc qua cửa khẩu đường vành đai, nhìn thấy đám chó mèo kia, mỗi vị cảnh sát đều nảy sinh sự kính nể với chúng nó. Thời khắc này, chúng nó không phải là động vật lang thang không hề có cảm giác tồn tại ở ven đường nữa, mà là…
Anh hùng!
Sơ Ngữ nói với Giản Diệc Thừa hãy đưa những thú cưng này về nơi của chúng, sau khi Giản Diệc Thừa xin chỉ thị thì đội phó Giang rất thoải mái đồng ý, “Đương nhiên phải đưa về rồi, đây chính là anh hùng lập công lớn đấy!”
Chỉ là lúc thực hiện hơi khó khăn, hàng trăm con động vật nhỏ này ở lì trên xe không chịu xuống…
Lục Tiểu Minh mới trở về từ nơi khác, lái xe qua đường vành đai phía Nam. Đường vành đai phía Nam dù là đường cao tốc nhưng giờ cao điểm vẫn hơi tắc. Lục Tiểu Minh vui mừng là mình về đúng lúc, bây giờ đã là 2 giờ rưỡi chiều, qua giờ cao điểm rồi, sẽ không tắc đường nữa. Nhưng mà lúc anh ta đi đến mới phát hiện tốc độ xe đi trên đường vanh đai phía Nam hôm nay có vẻ chậm chạp?
Do có cảnh sát giao thông sao? Phía trước hình như có thể nghe tiếng còi xe cảnh sát, xe cộ đều chạy với tốc độ trung bình, không ai vượt lên cũng không ai tăng tốc, hài hòa đến kỳ lạ!
Anh ta không nhịn được đổi làn xe, tiến lên phía trước, sau đó lập tức thấy cảnh tượng khiến anh ta vô cùng chấn động.
Mấy chục chiếc xe cảnh sát bề ngoài giống nhau như đúc đang đi hai hàng song song, một hàng chạy ngoài cùng bên phải, một hàng chạy ngoài cùng bên trái, đèn hiệu cảnh sát lập lòe, còi cảnh sát vang lên, chỉnh tề chạy cùng tốc độ.
Mà đường ở giữa bọn họ mở ra có cả trăm con chó mèo to nhỏ. Lông trên người chúng nó hơi bẩn, nhưng con nào con nấy ngẩng đầu ưỡn ngực, nhanh chân bước đi. Lục Tiểu Minh thậm chí còn có thể thấy trên người chúng nó tỏa ra tư thái của người anh hùng….
Gặp quỷ ư?!
Không chỉ anh ta, tất cả chủ xe đều nhìn tình huống thần kỳ này, thậm chí không ít người lấy điện thoại di động ra quay chụp lại.
Rất nhiều người không biết vì sao các đồng chí cảnh sát lại có lòng tốt hỗ trợ đưa đám thú hoang ra khỏi đường cái. Nếu không chúng nó mà chạy loạn trên đường, một là không an toàn, hai là ảnh hưởng đến giao thông, lượng động vật đặc biệt lớn như vậy, quả thật phải để xe cảnh sát điều động.
Bởi vì chủ xe quay chụp rất nhiều nên cảnh tượng này nhanh chóng được phát tán trên mạng. Thậm chí có trang web hành động mau lẹ đã biên tập tin tức, tuy nhiên tiêu đề đều là:
Thật ấm lòng! Xe cảnh sát mở đường, hộ tống động vật lang thang rời khỏi đường cái.
Không ít người bình luận khen ngợi mấy đồng chí cảnh sát có tâm.
Cảnh sát Giang Thành dở khóc dở cười, nhưng bây giờ cũng không phải lúc làm sáng tỏ mọi chuyện, bởi vì bọn họ mới thực hiện được bước đầu truy bắt, đằng sau lưng anh Vương còn có những người khác. Đây là băng đảng buôn bán trẻ em quy mô lớn trên toàn tỉnh. Bọn họ đang điều tra tận gốc để một lưới bắt hết, nếu như lúc này làm rõ việc động vật hỗ trợ bọn họ bắt được bọn buôn người, sợ là sẽ rút dây động rừng, bởi vậy chỉ có thể tạm thời che giấu, thậm chí tin tức trên mạng cũng phải đè xuống.
Sau khi Sơ Ngữ giải thích với đám động vật nhỏ, chúng nó tỏ ra đã hiểu, ngược lại danh tiếng của chúng nó cũng không hề kém, lúc sống có thể khiến xe cảnh sát mở đường cho mình, quả thực còn oai phong hơn được ngồi xe cảnh sát! Ngồi bên trong xe nhưng người ta không nhìn thấy, nào có thể oai phong như được cảnh sát mở đường cho chứ!
Tất cả những động vật tham gia hành động vừa hưởng thụ bữa tiệc thịnh soạn của Sơ Ngữ vừa chia sẻ kinh nghiệm lẫm liệt của chúng, những con được Sơ Ngữ đưa về trước hối hận không ngừng, chỉ hận mình không thể kiên trì thêm một chút, để cảnh sát hộ tống chúng nó về.
Địa vị Sơ Ngữ bị giảm xuống: “…”
Tốc độ của cảnh sát rất nhanh, qua nửa tháng điều tra đã bắt hết băng đảng buôn người.
“Lực lượng cảnh sát Giang Thành phá được vụ án băng đảng buôn người lớn nhất toàn tỉnh! 73 người bị bắt, giải cứu được 20 đứa trẻ!”
Đây là vụ án lớn nhất được phá về việc buôn bán trẻ em, vụ này lập tức thu hút sự chú ý của đại chúng, cư dân mạng dồn dập khen ngợi.
“Khá lắm! Nhiệt liệt khen ngợi các đồng chí cảnh sát!”
“Đáng khen! Nên trực tiếp bắn chết bọn buôn người luôn! Sống cũng chỉ tổ làm việc xấu!”
“Cảnh sát thật lợi hại, vỗ tay cho các anh! Các anh là siêu anh hùng!”
…
Đồng thời với việc cư dân mạng khen ngợi, lực lượng cảnh sát Gianh Thành đăng một bài viết công khai lên trên Weibo.
#Chúng nó mới thật sự là anh hùng#
Bên dưới là video Tiểu Hắc dẫn dắt những động vật điên cuồng truy kích, cùng với đoạn video xe cảnh sát mở đường cho chúng trở về.
Video được cắt nối biên tập hoàn hảo từ hộp đen (1)< của xe bọn buôn người, cho thấy toàn bộ quá trình đám động vật đuổi theo truy kích chúng. Cũng có phụ đề giải thích những chuyện đã xảy ra.
(1) Hộp đen là tên gọi của một loại thiết bị lưu trữ thông tin thường được gắn trên các phương tiện giao thông và được thiết kế đặc biệt phù hợp riêng với từng loại phương tiện khác nhau. Có hai loại hộp đen phổ biến là hộp đen cho máy bay và trên các phương tiện xe cơ giới.<