Cô Chủ Nhỏ Của Cửa Hàng Thú Cưng

Chương 43


trước sau

“Từ 11 giờ đêm ngày 7 tháng 2 đến 1 giờ rạng sáng ngày hôm sau, trong khoảng thời gian này, cô ở đâu? Đang làm gì? Ở cùng ai?”

Lâm Lang và Giản Diệc Thừa đang lần lượt hỏi cung từng người tham gia buổi tụ họp hôm đấy với nạn nhân Đường Đường.

Người đang bị hỏi là bạn cùng bàn thời trung học của Đường Đường, Quách Nhã Nam. Cô ta để tóc ngắn, trang điểm rất tinh tế, cách ăn mặc trưởng thành, là dáng vẻ một bạch cốt tinh điển hình. Chỉ là cô ta trang điểm tinh tế đến đâu cũng không che được sự mệt mỏi trong mắt.

Cô ta mở miệng, giọng nói hơi khàn khàn, “Hôm đó là ngày họp lớp cấp ba của chúng tôi, ừm… Cũng không tính là họp lớp, chỉ là mấy người bạn có quan hệ tốt từ cấp ba tụ tập một buổi thôi. Tổng cộng có tám người, ngoại trừ tôi và Đường Đường và Cảnh Dung thì tất cả đều là con trai. Ăn uống từ 7 giờ đến hơn 9 giờ, sau đó lại đi hát, vốn định thâu đêm, thế nhưng nhiều người uống say quá nên cuối cùng đành về nhà.”

“Cảnh Dung say đến nỗi bất tỉnh nhân sự, tôi tiện đường với cô ấy nên đưa cô ấy về. Còn ba người đàn ông uống say khác thì được hai người khác còn tỉnh táo đưa về. Đường Đường không uống nhiều, hơn nữa cô ấy ở gần đó nên tự về.”

Nói tới đây, vành mắt Quách Nhã Nam đỏ ửng, “Sớm biết vậy tôi sẽ đưa cô ấy về trước, cô ấy cũng sẽ không xảy ra chuyện…”

“Các cô rời khỏi quán karaoke lúc mấy giờ?”

“11 giờ 50, lúc đấy Đường Đường nói sắp 12 giờ rồi, sau đấy tôi cũng nhìn điện thoại di động nên nhớ khá rõ ràng.”

“Cô hãy nói lại trình tự những người rời đi lúc ấy một chút.”

“Bởi vì tôi và Đường Đường tỉnh táo nhất nên chúng tôi đi gọi xe. Tống Bác tiện đường với Lưu Sưởng, hai người bọn họ cũng ở xa nhất nên đi trước. Sau đó là Ngụy Thanh Thần, cậu ấy không tiện đường với tất cả mọi người, cũng không say đến nỗi bất tỉnh nhân sự như Lưu Sưởng với Vương Siêu, vì thế cậu ấy tự đi về, bọn tôi đã nói với tài xế rồi, nhất định phải đưa cậu ấy về tận nhà. Tiếp theo là Chu Nhất và Vương Siêu. Sau đấy là Đường Đường, cô ấy nói nhà mình ở gần đây, vài bước là về đến rồi nên có thể tự đi được, giục tôi mau đưa Cảnh Dung về. Thế nên tôi liền lái xe đi. Nếu như tôi kiên trì thêm chút nữa, đưa cô ấy về trước thì sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy, Đường Đường còn trẻ như thế…”

Cô ta lại khóc thút thít, nữ cảnh sát Lục đưa cho cô ta một tờ khăn giấy rồi an ủi vài câu. Chờ tâm trạng cô ta ổn định, Lâm Lang lại hỏi, “Vậy cô có biết Đường Đường có quan hệ với người nào không? Hay là gây thù chuốc oán với người con trai nào đó?”

“Quan hệ…” Quách Nhã Nam nhớ lại một lúc mới nói, “Đường Đường tương đối thẳng thắn thoải mái, nhanh mồm nhanh miệng, từng cãi vã với người khác thì cũng có nhưng không đến nỗi vì thế mà bị giết hại.”

“Làm sao cô biết là cô ấy bị giết?” Lâm Lang chăm chú nhìn chằm chằm cô ta, không bỏ qua bất cứ biểu lộ gì trên mặt cô ta.

Lực lượng cảnh sát vẫn không công bố chuyện có người thứ tư hành hung, người bình thường lẽ ra không nên biết chuyện Đường Đường bị giết chứ.

Biểu hiện của Quách Nhã Nam hơi hoang mang, “Tôi đoán thế, trên mạng đều nói cảnh sát điều tra lại vụ án của Đường Đường là vì muốn tìm kẻ thế mạng, bao che ba tên tội phạm cướp giật.”

Tâm trạng cô ta bỗng nhiên kích động, “Các anh muốn hỏi Đường Đường có kẻ thù hay có bạn trai không là bởi vì muốn quy vụ án của cô ấy về giết người vì tình hoặc là báo thù! Lấy điều này bao che cho ba người mang tội giết người kia! Sao các người có thể làm như vậy, đó là một mạng sống đây, khi cô ấy sống các người đã không thể bảo vệ cô ấy, bây giờ cô ấy chết rồi các người cũng không điều tra chân tướng cho cô ấy, tại sao các người có thể như thế…”

Giản Diệc Thừa và Lâm Lang nhìn nhau, không biết nên nói gì cho phải. Bởi vì tâm trạng Quách Nhã Nam quá kích động nên đành tạm thời ngừng lấy lời khai.

Ra khỏi phòng thẩm vấn, Lâm Lang nói với Giản Diệc Thừa, “Tớ cảm thấy Quách Nhã Nam này có vấn đề, lúc tớ hỏi cô ta tại sao biết Đường Đường bị sát hại, cô ta có vẻ vô cùng hoang mang, sau đó lại lớn tiếng trách móc chúng ta, rõ ràng là có tật giật mình.”

Giản Diệc Thừa chẳng nói đúng sai, “Cũng có thể cô ta thật sự cảm thấy chúng ta bao che cho tội phạm nên bất bình thay bạn bè.”

“Tại sao tất cả mọi người đều cảm thấy chúng ta bao che cho tội phạm? Tớ đã dùng tài khoản ảo để giải thích rồi, mặc kệ có người thứ tư hay không, ba người phạm tội cướp của kia không thể nào chạy thoát, thậm chí vì họ đâm nạn nhân một dao khiến cô ấy mất năng lực phản kháng nên còn có thể kết thêm tội cố ý gây thương tích, chuyện này thì có liên quan gì đến người thứ tư đâu?”

“Vì thế cậu không thấy kỳ lạ à?” Giản Diệc Thừa dừng bước, nhìn Lâm Lang.

Anh ta sững sờ, “Cái gì?”

“Trên mạng, những vụ thảo luận như thế này đều theo phong cách gió chiều nào theo chiều ấy. Kể cả giới truyền thông có muốn thu hút mọi người nhưng cảnh sát làm việc dựa trên pháp luật, bọn họ cũng chẳng cần phải đổ thêm dầu vào lửa như vậy. Nhưng nhìn tình huống hiện tại, vẫn có lời bàn tán về việc lực lượng cảnh sát đang bao che cho tội phạm…”

“Cậu đang nói có người đứng sau cố ý thao túng?” Giản Diệc Thừa vừa nói như thế, Lâm Lang cũng phản ứng kịp thời, “Chẳng trách bài viết của những người chuyên nghiệp đứng về phía cảnh sát rồi phân tích đều nhanh chóng bị đè xuống, con bà nó, là thằng nào ăn no rửng mỡ làm việc này thế?”

Giản Diệc Thừa khẽ cười, “Không phải ăn no rửng mỡ mà bởi vì chuyện này ắt sẽ xảy ra, ra tay mạnh mẽ như vậy chỉ có hắn thôi.”

Anh vừa dứt lời liền tiếp tục đi về phía trước, Lâm Lang nghĩ hai giây, rốt cuộc cũng kịp phản ứng, “Là hung thủ! Chỉ có hung thủ mới vắt óc tìm kế như thế để ngăn cản lực lượng cảnh sát điều tra, hắn dùng cách thức như vậy để tạo áp lực cho cảnh sát, nếu như chúng ta bị ép đến nỗi phải dừng điều tra thì quá đúng ý hắn!”

“Không sai, vì thế chúng ta phải điều tra xem người thao túng đằng sau mạng xã hội này là ai.”

*******

“Bố mẹ em đồng ý cho em tiếp tục nuôi Noãn Noãn rồi, mẹ nói trước tiên cứ đưa nó sang nhà

bà nội nuôi, chờ mẹ sinh em bé xong, điều dưỡng thân thể tốt rồi sẽ đón Noãn Noãn về!”

Quả nhiên không ngoài dự đoán của Sơ Ngữ, không tới hai ngày, chủ nhân của Noãn Noãn lại tới đón nó về.

“Cảm ơn chị đã chăm sóc Noãn Noãn, may mà chị vẫn chưa tìm chủ nhân cho nó, nếu không em chẳng biết phải làm như thế nào nữa.”

Sơ Ngữ sờ đầu cô bé, dịu dàng cười, “Bởi vì chị nhìn ra em rất yêu quý nó, nhất định sẽ đón nó về. Về sau nhớ  chăm sóc Noãn Noãn thật tốt, vì em đã suýt đánh mất nó nên sẽ càng yêu thương nó gấp bội.”

“Vâng, em quý Noãn Noãn nhất, sau này em sẽ chăm sóc nó thật tốt, không bỏ nó nữa đâu.” Cô bé trịnh trọng gật đầu rồi nở nụ cười thật tươi.

Tiễn Noãn Noãn và cô bé ra khỏi cửa, Sơ Ngữ nhìn thấy Coco co người trong góc, bộ dạng càng lộn xộn bẩn thỉu, đầu chôn thật sâu vào hai chân trước, trông đáng thương cực kỳ.

Sơ Ngữ đi tới, “Đừng đau buồn quá, Đường Đường là cô gái tốt, cô ấy nhìn thấy em như vậy sẽ rất buồn.”

Coco không ngẩng đầu, thân thể run rẩy một lúc, càng co người lại.

********

“Điều tra mấy ID lên tiếng tích cực nhất, quả nhiên là thủy quân nhận tiền làm việc, tuy nhiên không tra được người đằng sau bọn họ.”

“Thủy quân chẳng phải cũng không có trách nhiệm với lời nói của bản thân, trốn sau màn hình nên cho rằng người khác không biết, có thể nói gì thì nói sao? Đặc biệt là lần này, suýt thì gây trở ngại cho công tác của chúng ta rồi.”

“Những người kia đã biết sai rồi, nói rằng không biết bị người khác lợi dụng. Có điều, hiện tại vẫn nên tạm giam một thời gian.”

“Không nói đến bọn họ, chúng ta cũng phải mau chóng phá án đi, không thì cũng chả khác gì bọn họ phải đón giao thừa trong cục cảnh sát đâu.”

Giang Liên Thành gật đầu, hỏi Giản Diệc Thừa, “Bên các cậu có tiến triển gì không?”

Giản Diệc Thừa nói, “Những người tụ tập hôm đấy còn lại bảy người, đã thẩm vấn hết rồi, lời giải thích rất khớp. Có bốn người say đến nỗi bất tỉnh nhân sự, vừa về nhà thì ngủ đến sáng, mặt khác ba người phụ trách đưa bọn họ về nhà thì cũng có chứng cứ ngoại phạm. Hầu như có thể loại bỏ khỏi danh sách tình nghi.”

“Hầu như?”

“Đúng vậy, có một người tên là Chu Nhất, hình như anh ta có quan hệ người yêu với nạn nhân, nhưng lúc chúng tôi hỏi thì anh ta không nói, do người khác tiết lộ. Còn một người nữa là Ngụy Thanh Thần, chỉ có anh ta ngồi xe một mình về, tuy rằng uống say nhưng không loại bỏ khả năng anh ta có thể gây án.”

“Vậy các cậu tiếp tục điều tra Chu Nhất và Ngụy Thanh Thần, còn mấy người Vương Thành điều tra người cố ý thao túng dư luận. Cả hai đội đều đẩy nhanh tốc độ lên, tranh thủ phá vụ án này trước năm mới, đừng làm lỡ kỳ nghỉ phép ăn Tết của các cậu.”

Lâm Lang ai oán, “Còn một ngày rưỡi nữa là nghỉ rồi, kịp không đây?”

Giang Liên Thành vỗ vai anh ta, khích lệ, “Thành sự tại nhân, mau làm việc đi.”

Lâm Lang và Giản Diệc Thừa cùng ra khỏi cục cảnh sát, vừa đi vừa oán trách, “Chuyện này là sao, nghỉ Tết còn không tính, nhưng mai là lễ tình nhân đấy! Lễ tình nhân đầu tiên tớ trải qua với Loan Loan, cứ như vậy mà bị dập tắt rồi! Chỗ chết người nhất chính là, đây là lễ tình nhân đầu tiên trong 18 năm cuộc đời tớ, nếu lỡ lại phải đợi năm sau…”

Giản Diệc Thừa đang suy nghĩ về vụ án, chậm nửa nhịp mới phản ứng được, “Mai là lễ tình nhân?”

“Đúng vậy, không phải cậu quên rồi chứ? Sơ Ngữ thật đáng thương, yêu phải người không biết phong tình như cậu, khúc gỗ không hiểu lãng mạn…”

Giản Diệc Thừa liếc mắt nhìn anh ta, “Vậy cậu còn than phiền cái gì? Nếu bởi vì cậu mà làm chậm trễ công việc, ngày mai không được gặp cô ấy thì tớ liều mạng với cậu.”

Ngữ khí của anh khi nói lời này rất bình tĩnh, không lạnh không nhạt, chẳng có tí gay gắt nào nhưng lại khiến da đầu Lâm Lang căng lên, “Không phải chứ, nói đến chuyện bạn gái mà cũng uy hiếp người ta được…” Lâm Lang lẩm bẩm.

Giản Diệc Thừa giả vờ không nghe thấy, nhanh chóng nói, “Cậu đi tìm Chu Nhất, tớ đi tìm Ngụy Thanh Thần, phân công hành động, nhớ kỹ, chúng ta chỉ có thời gian nửa ngày, nhất định phải phá vụ án này.”

Anh nói xong cũng lập tức rời đi, giao việc quyết đoán, động tác lưu loát khiến Lâm Lang trợn mắt há mồm, một lúc lâu sau mới thốt lên được câu, “Ôi sức mạnh tình yêu…”

Lâm Lang cũng không chậm trễ, Giản Diệc Thừa đi rồi, anh ta cũng phải nhanh lên, trực tiếp đến nhà Chu Nhất, chuẩn bị điều tra lần thứ hai cậu bạn trai của nạn nhân.

Còn Giản Diệc Thừa đi thẳng đến công ty Ngụy Thanh Thần, anh đã tra được biển số xe của anh ta từ trong camera theo dõi của quán karaoke.

***********

Buổi chiều lúc Sơ Ngữ chuẩn bị đóng cửa lại thấy Coco xuất hiện trước cửa hàng, nó đang co rúc trong góc, vùi đầu vào hai chân trước như lúc trưa, dáng vẻ vừa đáng thương vừa bất lực.

Sơ Ngữ cảm thấy bởi vì chính mắt nó thấy người giết chết Đường Đường nhưng lại không thể làm được gì nên mới tự trách và khổ sở như vậy. Cô lo nó cứ đau lòng quá độ mãi nên bước lên ôm lấy nó, nhẹ giọng an ủi.

“Coco đừng buồn, Đường Đường sẽ không trách em đâu, em đã làm hết sức rồi.”

Coco không lên tiếng nhưng Sơ Ngữ nhận thấy nó đang run rẩy, đồng thời cũng thấy hai hàng nước mắt trong suốt chảy xuống từ mắt nó, thấm ướt cả lông, “Hu hu, Đường Đường nhất định sẽ trách em, chị ấy không tha thứ cho em đâu, em không thể cứu chị ấy, lại còn che giấu cho người đã giết chị ấy…”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện