Sơ Ngữ đi đến cửa cục cảnh sát Giang Thành, cô vừa mới dừng xe, Giản Diệc Thừa đã vội vã chạy từ bên trong ra. Sơ Ngữ đang định xuống thì anh phất phất tay, ra hiệu cô cứ ngồi im trên xe.
Giản Diệc Thừa mở cửa ghế lái phụ, chào hỏi đám Đại Miêu ở đằng sau, sau đó đưa một phần tư liệu cho cô.
“Điều em muốn tra anh tra ra rồi, bố cậu ấy là Tiêu Cảnh Bình, một giáo sư kinh tế học ở đại học Giang Thành. Mẹ tên là Trần Yên Vân, trước kia cũng là giáo viên ở đại học Giang Thành, hiện tại đã nghỉ dạy. Tên thật của cậu ấy là Tiêu Vân Sanh, 17 năm trước bị mất tích, vẫn chưa tìm được.”
Tiêu Cảnh Bình, Trần Yên Vân, Tiêu Vân Sanh… Vậy thì tất cả rõ ràng rồi, Lão Hổ nói ông chủ của nó họ “xiao” (1)< , lúc đó cô lại tưởng là Tiếu, không ngờ lại là Tiêu, còn cả tên mụ của Thiệu Bảo Toàn là A Sanh, chứ không phải A Sinh.
(1) Tiếu phiên âm là xiào. Tiêu phiên âm là xiāo. Cách đọc gần giống nhau.<
A Sanh, A Sanh… Chú chó của bà Trần không phải cũng tên là A Sanh sao? Đúng rồi, bà Trần họ Trần, tên đầy đủ là gì thì cô chưa hỏi. Lúc này Sơ Ngữ chưa suy nghĩ nhiều, chỉ nghĩ là một chuyện trùng hợp thôi, dù sao cô luôn nghĩ con trai của bà Trần đã chết nên không nghĩ đến hướng bà ấy làm thất lạc con trai.
“Cảm ơn anh nhé, lại làm phiền anh rồi.” Sơ Ngữ vừa nhận tập tư liệu kia vừa nói. Giản Diệc Thừa bất đắc dĩ cười, “Em không cần khách sáo với anh như vậy…”
Anh còn chưa dứt lời đã thấy tay cầm tài liệu của Sơ Ngữ khẽ run, liền vội vàng hỏi, “Em sao thế?”
Sơ Ngữ ngẩng đầu nhìn anh, hai mắt mở to, khó mà tin nổi thốt lên, “Thế giới này thật là nhỏ!”
******
Duyên phận là thứ kì diệu không thể nói thành lời.
Lúc cầm tài liệu Giản Diệc Thừa đưa cho mình, cô đã nghĩ như vậy. Dù thế nào cô cũng không thể ngờ mình đã tìm được bố mẹ ruột của Thiệu Bảo Toàn, hơn nữa còn là người cô quen.
Thế giới thật sự quá nhỏ, một đứa trẻ bị thất lạc từ bé, một người mẹ trung niên mất con, xác suất để cô gặp cả hai người nhỏ như thế nào đây? Mà lại còn đồng thời quen cả hai?
Đáng nhẽ cô phải nghĩ đến rồi chứ, bà Trần cũng họ Trần, chú chó của bà ấy thì tên là A Sanh, làm sao mà có nhiều điều trùng hợp như vậy được? Chỉ là trước kia cô vẫn cho rằng con của bà Trần chết rồi chứ không phải bị mất tích, cho nên mới không nghĩ đến hướng này.
Lúc trước A Sanh nói như thế nào? “Sau khi cậu chủ không còn nữa…” Nó không nói rõ là bị mất tích, đương nhiên Sơ Ngữ sẽ lý giải không còn nữa chính là đã chết rồi, cho nên mới xảy ra sự cố trời xui đất khiến này.
Cũng may cô không làm lỡ gì cả, ngay lúc nhìn thấy ảnh của bố mẹ Thiệu Bảo Toàn, cô lập tức nhận ra Trần Yên Vân chính là bà Trần. Chỉ có thể cảm thán thế giới này quá nhỏ mà thôi.
Sơ Ngữ đứng trước cửa nhà bà Trần, nhấn chuông.
Sở dĩ cô lựa chọn nói cho vợ chồng bà Trần trước mà không phải Thiệu Bảo Toàn vì do dự liệu có ảnh hưởng đến việc học hành của cậu không. Biết được thân thế của mình là một bước ngoặt không nhỏ, biến cố lớn như vậy, cô không biết cậu có chịu đựng được không. Vì thế muốn thương lượng với bố mẹ cậu trước, người lớn dù sao cũng lý trí hơn, để xem bọn họ quyết định như thế nào đã.
Về phần gia đình bố mẹ nuôi thì thú thực Sơ Ngữ không muốn dính dáng gì đến bọn họ hết. Một là bởi vì thành kiến với bọn buôn người, hai là vì người nhà đó trộm đứa bé về nhưng lại không nuôi dưỡng tử tế, từ sâu trong nội tâm cô hi vọng Thiệu Bảo Toàn có thể thoát khỏi cặp bố mẹ như vậy.
Sơ Ngữ đợi không lâu lắm thì cánh cửa mở ra, người tới là một người đàn ông trung niên đeo kính, bộ dạng nho nhã lịch sự. Vị này là chồng của bà Trần, cũng chính là Tiêu Cảnh Bình. Mấy lần bà Trần đến cửa hàng của cô uống trà đều được ông đón về nên hai người cũng đã thấy mặt nhau mấy lần.
Tiêu Cảnh Bình thấy người đến là cô còn kinh ngạc một lúc, giống như không nghĩ tới đột nhiên cô sẽ đến nhà chơi. Tuy nhiên vẫn nhiệt tình mời cô vào, “Mau vào đi, Tiểu Vân vốn đã muốn mời cháu đến đây ăn một bữa cơm nhưng chỉ sợ làm phiền công việc của cháu.”
“Hôm nay cháu không hẹn mà đột ngột đến thật là thất lễ, tuy nhiên cháu có chuyện quan trọng nhất định phải nói trước mặt hai bác.”
“Đâu ra? Cháu đến hai bác còn vui vẻ không kịp nữa là, gì mà thất lễ với không thất lễ chứ?”
Hai người vừa nói chuyện vừa bước vào phòng khách, bà Trần nghe thấy tiếng động liền ra tiếp đón, mừng rỡ ra mặt, “Sơ Ngữ à, không ngờ cháu sẽ đến đây.”
Hai người bọn họ tuy cách biệt tuổi tác khá lớn với cô nhưng nói chuyện cũng được xem là hợp, coi như là bạn vong niên đi.
Sơ Ngữ đỡ bà ngồi xuống ghế sofa, Tiêu Cảnh Bình đi chuẩn bị trái cây và pha trà, đặt đồ xuống bàn rồi ông nói, “Hai người nói chuyện đi, bác vào bếp làm cơm, buổi trưa cháu ở lại ăn cơm nhé.”
Ông cho rằng Sơ Ngữ đến là để nói chuyện uống trà với vợ mình, đàn ông như ông ngồi đây sẽ khiến hai người thấy bất tiện cho nên mới tìm cớ tránh đi.
Không chờ ông đứng dậy, Sơ Ngữ đã vội vàng nói, “Giáo sư Tiêu, bác không cần tránh đi đâu, hôm nay chuyện cháu muốn nói có liên quan đến cả hai người, thế nên bác cũng nghe cùng đi ạ.”
Lời này vừa nói ra, hai vợ chồng đều cảm thấy kỳ lạ, rốt cuộc là có chuyện gì mà lại liên quan đến cả hai người bọn họ?
Sơ Ngữ cũng không chần chừ quá lâu, nói ngay vào điểm chính, “Có phải hai người từng có một đứa con bị mất tích không ạ?”
Cô vừa dứt lời, hai vợ chồng đều thay đổi sắc mặt, khuôn mặt bà Trần trắng bệch, dù chuyện đã qua nhiều năm như vậy nhưng chuyện đứa con vẫn chạm tới nỗi đau trong lòng bà.
Tuy Tiêu Cảnh Bình cũng đau lòng nhưng ông càng lo cho sức khỏe vợ mình hơn. Sau khi con trai bị mất tích, vợ ông từng u buồn đến mức muốn tự sát một thời gian, mắt bà cũng bởi vì khóc quá nhiều mà mù vào lúc ấy. Những tháng ngày đó chỉ nghĩ lại cũng thấy kinh hãi, ông đã quên làm sao mà mình vượt qua được quãng thời gian đó. Mãi cho đến bây giờ vết sẹo này vẫn không hề khép lại, chạm đến là sẽ máu me đầm đìa.
Bọn họ mất một thời gian rất lâu mới có thể chấp nhận sự thật là con trai sẽ không về nữa, cũng tốn khá nhiều thời gian
Thế nên ông vội vàng ngăn Sơ Ngữ lại, “Đừng nhắc tới chuyện con trai trước mặt bà ấy, bà ấy sẽ không chịu nổi đâu.”
Sắc mặt bà Trần hơi tái nhợt nhưng vẫn cố nở nụ cười gượng, “Xin lỗi Sơ Ngữ, chồng bác không phải có ý trách cứ cháu, chỉ là ông ấy quá lo lắng cho bác. Thực ra bác đã vượt qua khỏi kí ức đau khổ này rồi, nhưng nhắc đến A Sanh bác sẽ vẫn hơi buồn.”
Sự lạc quan hồi trước của bà không phải cố tình giả vờ để người khác quan tâm, vì thế lời này Sơ Ngữ nói ra bà vẫn tạm chấp nhận được.
“Không lừa cháu, hai bác quả thật từng có một đứa con, chỉ là duyên phận của chúng ta ngắn, nó chỉ ở bên bác ba tháng đã bị người khác bắt đi, mãi cho đến hôm nay vẫn không tìm được.”
17 năm trước, camera giám sát vẫn chưa phủ kín khắp phố lớn ngõ nhỏ nên khi đó tìm con trai bị mất tích không khác gì mò kim đáy bể, hai vợ chồng bọn họ đã tìm khắp cả nước rồi nhưng vẫn không tìm được bóng dáng của A Sanh. Vô số lần bà đã tự trách và hối hận, vì sao lúc vào nhà lấy bình sữa không ôm theo A Sanh? Nếu không thì nó cũng không bị người khác bắt cóc. Tất cả những việc này đều vì bà sơ ý bất cẩn, cho nên người bà hận nhất không phải người bắt cóc con bà mà là chính bản thân mình.
Chỉ là bà khóc đến mù hai mắt, hối hận đến nỗi đứt từng khúc ruột, trời cao cũng không thấu sự hổ thẹn của bà mà trả con trai lại cho hai người.
Sơ Ngữ nhìn hai vợ chồng đang đau khổ, vội vàng nói, “Chờ chút đã ạ, hai người đừng đau lòng, hôm nay cháu đến không phải để khoét vào vết sẹo của hai bác mà là muốn nói với hai người, đã tìm được đứa bé kia rồi.”
Trong phòng khách yên tĩnh một lúc, hai vợ chồng vẫn duy trì tư thế vừa nãy, cứng ngắc xoay đầu nhìn về phía cô, vẻ không dám tin tràn ngập trên mặt, “Cháu, cháu vừa nói cái gì?”
“Cháu nói là đã tìm thấy con trai của hai người rồi!” Nói xong, Sơ Ngữ đưa tài liệu mình mang theo, “Đây là thông tin của cậu ấy cùng với kết quả giám định ADN.” Lời nói nhiều hơn nữa cũng không bằng để hai người nhìn thấy bằng chứng thuyết phục.
Hai vợ chồng vội vàng nhận lấy, tư liệu gì cũng không nhìn, Tiêu Cảnh Bình vừa thấy bức ảnh của Thiệu Bảo Toàn liền kích động nói, “Là A Sanh, là A Sanh của chúng ta, ảnh của nó hiện tại giống tôi hồi trẻ như đúc, chắc chắn không sai được.”
Tuy bà Trần không nhìn thấy nhưng vẫn cầm bức ảnh trong tay khẽ vuốt ve, nước mắt rơi đầy mặt, vô cùng cấp thiết hỏi, “Đúng là A Sanh sao? Là A Sanh của chúng ta ư?”
Chờ nghe được câu trả lời khẳng định của chồng mình rồi, bà Trần kích động không nói nên lời, trực tiếp ngất xỉu.
***********
Trường Nhất Trung, trong phòng làm việc của hiệu trưởng, vợ chồng nhà họ Tiêu rất kích động ngồi trên ghế sofa, hai người nắm tay nhau thật chặt, giống như tiếp thêm sức mạnh cho đối phương vậy. Bà Trần đã không thể chờ đợi được nữa mà đến trường học của Thiệu Bảo Toàn, nếu không phải sợ hù dọa bọn trẻ thì hai người đã trực tiếp xông vào phòng học rồi.
“Reng reng reng…”
Tiếng chuông tan học vang lên, âm thanh này lọt vào trong tai hai vợ chồng như thể âm thanh đẹp đẽ nhất thế giới vậy, nhưng đồng thời trái tim họ cũng vô cùng thấp thỏm. Nhỡ con trai không thích bọn họ thì làm sao bây giờ? Nếu con trai không muốn nhận bọn họ thì làm sao bây giờ…
Một bên khác, Sơ Ngữ đứng ở cửa phòng học của Thiệu Bảo Toàn, sau khi tan học cô sẽ lập tức nói chuyện với cậu.
Cô đã thương lượng với hai người bà Trần rồi, trước tiên cô sẽ nói chân tướng cho Thiệu Bảo Toàn để cậu thích ứng dần, nếu không họ sợ cậu không chấp nhận ngay lập tức được.
Sơ Ngữ đã đánh giá thấp khát vọng của cặp bố mẹ đã mất con nhưng lại tìm được này, sau khi tỉnh lại bà Trần cũng không chờ được mà muốn gặp Thiệu Bảo Toàn ngay lập tức. Nửa ngày còn không chờ nổi, nói chi là ba tháng để cậu thi đại học xong.
Vì thế mới xuất hiện tình huống như thế này.
“Chị ơi, sao chị lại tới đây?” Thiệu Bảo Toàn vui mừng chạy tới.
Có lẽ qua một mùa đông Sơ Ngữ mới gặp Thiệu Bảo Toàn nên bây giờ làn da ngăm đen của cậu đã trắng hơn rất nhiều, mặt mày thanh tú, dáng vẻ đẹp trai, quả thật giống hệt Tiêu Cảnh Bình. Cậu mặc đồng phục Nhất Trung, vóc người hơi gầy nhưng rất cao, cười lên như ánh mặt trời tỏa sáng, khiến người khác vô cùng yêu thích. Có thể thấy quan hệ của cậu với bạn học không tệ, đứng ở đây cũng thỉnh thoảng có người đi qua chào hỏi.
Cởi bỏ vẻ giản dị và thận trọng lúc trước, tuổi thanh xuân rực rỡ như vậy mới là dáng vẻ cậu nên có.
Sơ Ngữ mỉm cười, dắt cậu đến tòa nhà văn phòng. Dọc theo đường đi Thiệu Bảo Toàn đều nói với cô những điều hài lòng về trường học mới và chuyện lý thú với các bạn cùng lớp. Chỉ có điều Sơ Ngữ vẫn nhạy cảm phát hiện trong giọng nói vui vẻ của cậu vẫn có chút buồn bã.
Chắc là vì chuyện trong nhà nhỉ? Vì sợ cô lo lắng nên mới kiếm chuyện vui vẻ nói với cô đây mà.
“Nhớ lần trước chị nói với em chuyện có thể em không phải con ruột chứ?” Sơ Ngữ không quanh co lòng vòng, trực tiếp mở miệng nói thẳng.
Thiệu Bảo Toàn nhìn thấy sắc mặt cô khá nghiêm túc, hơi không biết làm như nào, cậu lắp bắp, “Chị…”
“Lần trước chị đã lấy một sợi tóc của em đi làm giám định ADN. Sự thật chứng minh, em không phải con ruột của bọn họ, là bọn họ bắt cóc em từ tay bố mẹ ruột.”