Cô Chủ Nhỏ Của Cửa Hàng Thú Cưng

Chương 52


trước sau

“Bảo Toàn đã rời đi một tuần rồi, nó sẽ không về thật à?”

“Không về càng tốt chứ sao, cũng không phải con ruột của chúng ta, nhà bớt một miệng ăn không ngồi rồi, tôi vui còn không kịp đây!”

“Nói vớ vẩn cái gì thế? Để nó ở nhà sau này còn giúp đỡ Tiểu Tường được, nó ăn cũng không tốn bao nhiêu, lại còn có thể kiếm tiền giúp đỡ chúng ta, tốt thế còn gì.”

“Nhưng mà Tiểu Tường không muốn nhìn thấy nó, cũng không thể để một đứa con hoang làm con mình khó chịu chứ?”

“Vậy cũng không được, Bảo Toàn phải ở nhà chúng ta mấy năm nữa. Thầy bói nói rồi, phải chờ Niếp Niếp với Tiểu Tường qua mười tám tuổi mới an toàn. Ôi! Nếu không phải mấy đứa trẻ trước của chúng ta đều không giữ được, tôi cũng không phải lén bắt nó về đây. Thầy bói nói phải đến nhà quý nhân tìm đứa trẻ có mệnh cứng để trấn, nếu không chúng ta sẽ không giữ được con. Ông xem, Bảo Toàn, Bảo Toàn, nó quả nhiên đã bảo toàn cho chúng ta một đôi trai gái.”

Người bên trong vẫn còn nói gì đó nhưng Thiệu Bảo Toàn không nghe được nữa, cậu hồn bay phách lạc rời khỏi đó, rõ ràng lòng đã hoàn toàn chết lặng nhưng vẫn hết sức đau đớn.

Hôm nay cậu trở về vốn là muốn ngả bài với bố mẹ nuôi, làm rõ thân thế của mình. Mặc dù người phụ nữ kia bắt cóc cậu từ tay bố mẹ ruột nhưng dù sao cũng đã có ơn nuôi dưỡng cậu 17 năm. Trước khi biết thân thế của mình, cậu vẫn coi bọn họ là bố mẹ ruột, là những người thân nhất của mình. Muốn cậu lập tức cắt đứt phần tình cảm này, cậu thực sự không làm được.

Một bên là bố mẹ ruột chờ đợi cậu 17 năm, một bên là bố mẹ nuôi bắt cóc cậu nhưng đã nuôi dưỡng cậu 17 năm, bên lý bên tình khiến tâm trạng hiện tại của cậu vừa phức tạp vừa mâu thuẫn, không biết đối mặt với mọi thứ như thế nào.

Tuy nhiên cuối cùng cậu vẫn quyết định đích thân đi hỏi bố mẹ nuôi tại sao trước đây lại bắt cóc mình. Nếu như bọn họ có nỗi khổ tâm trong lòng, cậu có thể sẽ tha thứ, dù sao cũng không phải bà ta muốn bán cậu cho bọn buôn người nên mới bắt cóc, hoặc có lẽ bà ta thật sự có nỗi khổ tâm thì sao? Còn có thể không phải do bà ta bắt cóc mình mà là cứu mình từ tay một người khác nữa thì sao?

Cậu ôm ấp tâm lý cầu may như vậy, để bố mẹ đưa cậu về thôn nhà họ Thiệu. Lúc cậu xuống xe còn bảo bố mẹ chờ mình trong xe một lúc, để cậu nói trước với bố mẹ nuôi đã. Bởi vì cậu sợ bố mẹ đẻ tự nhiên tới chơi sẽ làm bố mẹ nuôi không thích. Nhưng cậu ngàn lần cũng không ngờ mình lại nghe được đoạn đối thoại như vậy.

Thì ra, đây chính là chân tướng, là nguyên nhân bọn họ bắt cóc cậu, là lý do dù không thích cậu nhưng vẫn nuôi cậu suốt 17 năm…

Sự hoảng sợ, luống cuống lẫn buồn bã lấp đầy cõi lòng cậu, hai mắt chua xót nhưng lại không khóc nổi. Cậu nhanh chóng chạy đến cạnh xe, mở cửa ngồi vào.

Bà Trần ngồi phía sau xe hơi kinh ngạc, “A Sanh… Tiểu Toàn, sao nhanh như vậy con đã trở lại rồi?” Bà sợ con trai không kịp thích ứng nên vẫn chưa đổi tên cậu, chờ cậu chấp nhận rồi nói sau.

Thiệu Bảo Toàn bỗng nhiên ôm lấy bà, đầu tựa vào bả vai bà. Bà Trần mừng rỡ khôn xiết, đây là lần đầu tiên con trai thân thiết với bà như thế.

“Bố, mẹ, chúng ta về thôi, sau này con sẽ chỉ là Tiêu Vân Sanh, không phải cái gì mà Thiệu Bảo Toàn nữa.”

Bà Trần kích động đến nỗi nước mắt lăn dài, ngoại trừ hai chữ bố mẹ đằng trước bà cũng không nghe được gì khác nữa, con bà đã nhận bà rồi, gọi bà là mẹ rồi….

Tiêu Cảnh Bình cũng xúc động như vậy, chỉ là ông ngồi đằng trước lái xe nên không tiện ôm hai mẹ con. Đồng thời ông cũng nhận ra chuyến này con trai trở về hình như đã chịu đả kích gì đó, nếu không cũng sẽ không quyết định nhanh đến vậy. Tuy rằng ông cũng hi vọng con trai mau chóng trở lại bên cạnh bọn họ, vạch rõ giới hạn với người nhà kia, nhưng ông cũng không muốn con mình phải chịu tổn thương gì hết.

Cũng chỉ có bố mẹ ruột mới suy nghĩ cho con cái như vậy mà thôi.

Sau khi Thiệu Bảo Toàn đã quyết định thì cũng không do dự nữa. Tiêu Cảnh Bình bảo cậu yên tâm học hành, những chuyện khác cứ để ông lo.

Dựa vào năng lực của nhà họ Tiêu, chỉ cần tìm được con trai thì những chuyện vụn vặt khác đều không thành vấn đề. Cân nhắc đến tâm trạng của Thiệu Bảo Toàn, tuy rằng ông rất căm hận người nhà họ Thiệu nhưng cũng không làm chuyện gì khác mà chỉ nói toàn bộ chân tướng cho cảnh sát.

Tất cả đều giao cho pháp luật xử lý.

Lúc này nhà họ Thiệu mới biết Thiệu Bảo Toàn đã tìm được bố mẹ đẻ, không thể che giấu chuyện 17 năm trước nữa, đồng thời mẹ Thiệu còn phải đối mặt với khả năng vào tù.

Người nhà họ Thiệu cực kỳ hoảng sợ, bọn họ muốn tìm Thiệu Bảo Toàn cầu xin cho mẹ Thiệu. Bọn họ biết nói như thế nào để khiến cậu mềm lòng, trước đây đã vô số lần như vậy rồi, chỉ cần giả vờ đáng thương với cậu, cậu nhất định sẽ áy náy, sau đó bọn họ bảo gì liền làm đấy.

Nhưng làm sao Tiêu Cảnh Bình có thể cho bọn họ cơ hội đến gần đứa con trai mà ông vất vả lắm mới tìm được? Khoảng thời gian đó Tiêu Vân Sanh đi học hay tan học đều có xe đưa đón, là ông bà nội tự mình ra trận bảo vệ cậu. Vất vả lắm mới tìm được cháu trai đích tôn, hai ông bà còn ngậm trong miệng sợ tan, nâng trong tay sợ vỡ đây này, vậy nên đều chú ý bảo vệ cậu thật tốt.

Người nhà họ Thiệu không đến gần Tiêu Vân Sanh được liền đi tìm bà Trần, ôm lấy bắp đùi bà bắt đầu khóc, “Tôi nuôi nó đã 17 năm, không có công lao thì cũng có khổ lao chứ! Ơn sinh thành không bằng dưỡng dục, tôi…”

Không chờ bà ta nói xong, bà Trần đã tức giận, “Không cho nó ăn no mặc ấm thì nuôi dưỡng cái gì hả? Nhà chúng tôi dù không có cơm ăn cũng sẽ cho nó mặc đủ. Nó vốn nên hưởng thụ tất cả những điều tốt nhất trên đời này, có

bố mẹ yêu thương đùm bọc, tiếp nhận nền giáo dục tốt nhất! Nhưng cũng vì tư tâm của bà mới khiến nó chịu nhiều cực khổ như vậy, hầu hạ làm lụng cho cả nhà các người, còn phải tự mình làm thêm kiếm tiền học phí! Tôi mang nặng đẻ đau nó mười tháng không phải để gia đình các người chà đạp như thế!”

Đó là lần đầu tiên Sơ Ngữ nhìn thấy bà Trần tức giận, trong ấn tượng của cô, xưa nay bà đều là người nho nhã điềm tĩnh, không ngờ cũng có khía cạnh thế này. Quát ầm lên nhưng lại khiến người khác cảm thấy sau lưng bà là hào quang tỏa sáng.

Người mẹ một lòng bảo vệ con trai là tốt nhất trên đời này!

Sự việc đã chắc như đinh đóng cột, nhà họ Thiệu không thể làm gì được nữa. Ngày mẹ Thiệu bị bắt giam, bà Trần mời Sơ Ngữ đến nhà bọn họ ăn cơm. Cô nhìn thấy Tiêu Vân Sanh rất bình tĩnh, còn ra dáng cậu chủ mà tiếp đãi cô, Sơ Ngữ cũng đoán được cậu đã hoàn toàn buông xuống rồi, không có phản ứng gì cả.

Sơ Ngữ chỉ hi vọng chuyện này sẽ không tạo thành ảnh hưởng gì với cậu, khổ trước sướng sau, chàng trai trẻ hãy cố lên!

*****

“Con về đến đâu rồi?”

“Con vừa vào thang máy, sắp đến nhà rồi.”

“Đừng về vội, qua hiệu thuốc một chuyến mua thuốc bỏng đi, lúc rán cá mẹ con bị mỡ bắn vào tay.”

“Có nặng không bố? Có cần đi bệnh viện không ạ?”

“Không nghiêm trọng lắm, sưng đỏ một chút thôi.”

Nghe vậy, Sơ Ngữ ra khỏi thang máy, mang theo đại quân một mèo ba chó của cô đi về phía hiệu thuốc.

Bởi vì không vội lắm nên cô đi bộ đến hiệu thuốc ở con ngõ phía sau. Lúc Tết cô cũng đã tới đây một lần, thái độ của ông chủ rất tốt, vẫn để lại ấn tượng khó phai cho cô. Vì thế dù phải đi xa hơn một chút nhưng cô cũng muốn đến chỗ này mua thuốc.

Vẫn là ông chủ lần trước nhưng trong hiệu thuốc còn hai người khác đang mua thuốc. Lúc Sơ Ngữ đi vào một người đang cầm gói thuốc cảm, người còn lại quét mã trả tiền.

Trong phút chốc Sơ Ngữ cảm thấy hơi kỳ lạ nhưng không nghĩ ra chỗ nào kỳ lạ.

Lúc này ông chủ nói với cô, “Mời vào, cứu được con chó lần trước không?”

Thì ra ông chủ vẫn nhớ cô, Sơ Ngữ thấy rất vui vẻ, cười nói, “Cứu được rồi, cũng nhờ thuốc của ông cả. Tiểu Bạch lại đây, chào ông chủ một cái đi.”

Cô ôm lấy Tiểu Bạch, nó nghe lời sủa “gâu” một tiếng với ông chủ, khiến ông bật cười, “Chú chó này thật thông minh.”

“Đúng vậy, bị cả đám trẻ con bắt nạt, không thông minh thì chắc cũng không sống nổi đâu.” Sơ Ngữ cười nói.

Hàn huyên vài câu, Sơ Ngữ mới nhớ mình đến mua thuốc, cô vỗ đầu, “Ông xem tôi này, cứ mải nói chuyện liền quên chuyện chính. Ông lấy giúp tôi tuýp thuốc bỏng đi.”

“Người trong nhà bị bỏng hả?” Ông chủ vừa quay đầu lấy thuốc vừa hỏi, “Muốn loại 10 tệ hay 15 tệ?”

“15 tệ đi.” Dừng một chút lại nói tiếp, “Mẹ tôi bị bỏng lúc rán cá, chắc là đoán hôm nay tôi về nên làm món ngon, bình thường bọn họ cũng không ăn cá.”

Ông chủ đưa thuốc cho cô, cười nói, “Bố mẹ đều như vậy mà, đều muốn cho con mình ăn ngon. Cô không sống với bố mẹ sao?”

“Không ạ, chỗ tôi làm việc hơi xa nhà nên thuê nhà trọ gần đấy ở, chủ nhật mới về đây.” Sơ Ngữ trả tiền, tạm biệt ông chủ, “Tôi về đây, hôm nào lại nói chuyện tiếp nhé.”

“Được, đi thong thả nhé.” Ông chủ phất tay.

Sơ Ngữ ra khỏi hiệu thuốc, đi về nhà, trên đường vẫn không nhịn được quay đầu nhìn hai người trẻ tuổi kia đi về hướng nào. Trong lòng cô có mối nghi ngờ không nói rõ được, kỳ lạ, rốt cuộc là không đúng chỗ nào nhỉ?

“Chị nghĩ gì thế Ngôn Ngôn?”

Đại Miêu nằm trên lưng Nhị Lang Thần, hưởng thụ ghế dựa dành riêng cho mình.

Sơ Ngữ nhìn nó một chút, bỗng nhiên nảy ra một ý tưởng, cô cười híp mắt lại gần Đại Miêu, “Đại Miêu ngoan, Đại Miêu giỏi, Đại Miêu thông minh dễ thương nhất thế giới… Giúp chị một chuyện nhé!”

Đại Miêu được cô khen ngợi thì vô cùng vui sướng, nó ngẩng đầu, lâng lâng nói, “Chuyện gì ạ? Chị nói đi!”

“Em đi theo sau hai người kia xem bọn họ làm gì nhé.” Cô luôn cảm thấy hai người kia có gì đấy rất kỳ quái.

Hai mắt Đại Miêu sáng lấp lánh, đồng ý luôn, “Không thành vấn đề!” Là một con mèo có kinh nghiệm trinh sát, chuyện giải cứu con tin bị bắt cóc nó cũng tham gia rồi, việc này quá đơn giản!

“Đợi một chút.”

Đại Miêu đang định đi thì Sơ Ngữ gọi nó lại, chỉ vào đầu tường đối diện, “Đi từ trên này đi, chú ý bí mật, tuyệt đối đừng để người ta phát hiện.”

Nếu không phải chỉ mỗi nó đi được trên tường, cô sẽ để Nhị Lang Thần hoặc A Bố đuổi theo. Mặc kệ hai người kia có vấn đề hay không, cứ kiểm tra một lần cho chắc.

Đại Miêu đáp lại rồi cong lưng nhảy mấy cái, nhanh như tia chớp xuất hiện trên đầu tường. Nó rón rén men theo bức tường, đuổi theo hai người trẻ tuổi kia.

Sơ Ngữ nhìn nó đi xa, sau đó thấp giọng nói với mấy con còn lại, “Đi thôi, chúng ta về trước.”

“Mua tuýp thuốc bỏng mà sao lâu thế? Ơ? Đại Miêu đâu rồi? Con không dẫn nó về à? Mẹ còn làm cá cho nó đấy.”

Sơ Ngữ không biết giải thích việc cô để Đại Miêu đi theo dõi hai người kia như thế nào, chột dạ cười, “Không sao, con ăn thay nó.”

“Không được, mẹ làm riêng cho nó mà, con đóng gói lại mang cho nó đi.”

Sơ Ngữ: “…” Thật sự là mẹ ruột!


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện