Đang ở trước mặt Tiêu Vân Sanh nên Sơ Ngữ cũng không trực tiếp hỏi vụ án gì, chỉ ngồi xổm xuống, dịu dàng nói, “Em làm sao thế?”
Biểu hiện này như thật mà giả, là phản ứng của người bình thường với chó hoang nên cũng sẽ không khiến Tiêu Vân Sanh nghi ngờ.
Chú chó cũng không cảm thấy có gì kỳ lạ, chỉ nghĩ là cô hỏi nó chuyện vụ án.
Nó thở hổn hển nói, “Em cũng không biết, em chỉ đến đây truyền tin thôi. Có một chú chó đến từ vùng quê nói nó muốn tìm chị, bảo rằng có người sắp chết.”
Có cả người chết, đây còn không phải là vụ án lớn sao?
Chắc chắn là vụ án lớn, Sơ Ngữ biết những động vật này sẽ không lấy chuyện mạng người ra nói đùa nên cô nhanh chóng đưa ra quyết định, sẽ đi cùng con chó này đến xem tình hình thế nào.
Bởi vì vẫn không biết rõ là có chuyện gì nên khi báo án cũng không thể nói ra nội dung cụ thể được, chỉ có thể để chú chó này dẫn cô đi tìm con chó kia trước.
Quyết định xong, cô nói với Tiêu Vân Sanh, “A Sanh, em trông cửa hàng cho chị nhé, chị có việc phải ra ngoài một chuyến.”
“Chị đi đâu vậy? Có cần em đi cùng chị không?”
“Không cần, mình chị đi là được rồi.” Hai vợ chồng bà Trần khó khăn lắm mới tìm được con trai về, cô cũng không dám kéo cậu vào hoàn cảnh nguy hiểm.
Sơ Ngữ để ba chó một mèo của mình lên xe, lại để chú chó kia ngồi trên ghế lái phụ chỉ đường cho cô rồi xuất phát đến ngoại thành.
Lúc bọn họ tìm được con chó kia cũng đã 11 giờ, nó đã mệt mỏi đến mức gần như hôn mê, nhìn thấy chú chó hoang dẫn theo Sơ Ngữ đến thì lập tức kêu lên, “Nhanh đi cứu chị ấy, nhanh đi cứu chị ấy! Chị ấy sắp chết rồi!”
Sơ Ngữ vội vàng ngồi xổm xuống hỏi, “Cứu ai? Cô ấy ở đâu?”
“Chị ấy ở huyện Hoàng Trạch, trấn, trấn Song Lâm.” Chú chó nói xong thì nghiêng đầu bất tỉnh.
Sơ Ngữ: “…” Sao đoạn này giống phim truyền hình thế nhỉ? Vừa đến thời khắc chuẩn bị nói manh mối quan trọng thì không phải người trong cuộc bị ngắt lời thì cũng trực tiếp bị gián đoạn.
Sơ Ngữ cũng không có ý trách nó, có thể chạy từ huyện Hoàng Trạch tới đây truyền tin cho cô, hơn 100km, nó cũng đã cố hết sức rồi. Tuy nhiên chỉ có một phạm vi mơ hồ như vậy, muốn cô cứu người như thế nào đây?
Sơ Ngữ lập tức gọi điện thoại cho Tiêu Vân Sanh, nói cho cậu biết địa chỉ để cậu đến đây đón chú chó này đi bệnh viện. Còn cô không chần chừ một giây, nhanh chóng lái xe đến trấn Song Lâm.
Chú chó này đã liều mạng truyền tin, cô không thể phụ lòng nó, nhất định phải cứu cô gái kia kịp thời.
***********
Tiết Yến co rúc người trong góc tường, hai tay hai chân đều bị trói chặt, trên mắt bị một miếng vải đen che lại, miệng nhét miếng vải không nhìn ra màu sắc, chỉ có thể nấc lên từng tiếng nghẹn ngào. Toàn thân cô trần trụi, không mặc quần áo, khắp thân thể đều là những vết xanh tím, nơi cổ chân bị dây trói mài đến nỗi chảy máu.
Trong lòng cô vừa hoảng vừa sợ, không biết một giây sau vận mệnh của mình sẽ như thế nào. Cô nhớ bố mẹ, muốn về nhà, nhưng bây giờ tất cả đối với cô mà nói chỉ là một hi vọng xa vời. Cô vô cùng hối hận, nếu như cô không đi du lịch một mình, không vì đói bụng mà ra ngoài ăn đêm… Có phải cô sẽ tránh được những chuyện khủng khiếp này không?
Nhưng đáng tiếc, trên đời này không có nếu như.
Cô rơi lệ trong im lặng, nước mắt thấm ướt miếng vải đen đang che mắt cô. Bỗng nhiên cô nghe được một tiếng “cạch”, cửa bị đẩy ra, tiếng bước chân rất nhỏ vang lên, giống như đang đi đến chỗ cô.
Tiết Yến run rẩy, tiếng bước chân dừng lại trước người cô, một bàn tay thô ráp xoa gò má cô.
“Đừng sợ, hôm nay tôi sẽ không tra tấn cô…”
Giọng nói ấy khàn đặc khô khốc, giống như âm thanh lạnh lẽo từ dưới địa ngục khiến Tiết Yến càng sợ hãi.
Sơ Ngữ đi trên đường cao tốc với vận tốc hơn 100km/h nhưng hơn 1 giờ mới tới nơi. Cô đến huyện Hoàng Trạch nhưng không dừng lại mà tiếp tục đi thẳng đến trấn Song Lâm.
Trấn Song Lâm không lớn, trên trấn có một con phố chữ thập khá náo nhiệt, nhưng hai bên đường đều là các hàng quán nhỏ, xe không tiện di chuyển. Trong lòng Sơ Ngữ rất sốt ruột nhưng cũng không bấm còi thúc giục, cô biết những người trên chợ này, bạn càng muốn gì họ càng không cho bạn.
Sơ Ngữ mở cửa xe, để Đại Miêu và Nhị Lang Thần xuống hỏi thăm tin tức, hai con này đều là loại phổ biến, khá quen thuộc với không khí ở nông thôn, giống như những loại thú cưng mà mọi nhà đều nuôi. Còn hai con A Bố và Tiểu Bạch, một là Labrador, một là chó Pomeranian, lại được cô chăm sóc vô cùng cẩn thận, muốn thu hút bao nhiêu sự chú ý sẽ có bấy nhiên nên cô không dám để chúng xuống xe.
Sau khi Đại Miêu và Nhị Lang Thần xuống xe thì liền đi tìm những chú chó mèo trong trấn hỏi thăm tin tức.
Tuy nhiên Sơ Ngữ không biết cô phải tìm ai, không biết cô gái này tên gì, cũng chẳng biết cô ấy trông như nào, thậm chí không biết rốt cuộc cô ấy gặp chuyện gì! Bị người ta giết hay tự sát?
Trấn Song Lâm tuy không lớn nhưng cũng chẳng phải nhỏ, cứ tìm như vậy chẳng khác gì mò kim đáy biển. Hỏi liên tiếp vài con chúng nó đều bảo không biết, Sơ Ngữ gấp như ruồi không đầu bay loạn, không biết phải đi đâu. Cô nương theo dòng xe cộ đi về phía trước, Đại Miêu và Nhị Lang Thần ở ngoài vẫn đang hỏi thăm.
Dòng người dần thưa thớt, Sơ Ngữ nhận ra bọn họ đã ra khỏi chợ, đúng lúc này tiếng Đại Miêu vui vẻ vang lên, “Tìm được rồi!”
Sơ Ngữ nhanh chóng dừng xe lại ven đường, mở cửa xe đến chỗ chúng nó.
Đại Miêu dẫn một con mèo hoa màu xám tới, nó nhìn thấy Sơ Ngữ thì hơi sợ sệt, kêu “meo” một tiếng rồi trốn ra sau lưng Đại Miêu.
“Tiểu Khôi đừng sợ, đây là Ngôn Ngôn nhà tôi, chị ấy là người rất tốt, có thể hiểu chúng ta đang nói gì, còn làm cá khô cho chúng ta ăn nữa!” Đại Miêu kiên trì dỗ dành nó khiến Sơ Ngữ ngạc nhiên không thôi, bình thường bộ dạng Đại Miêu đều là diễu võ dương oai, đây là lần đầu tiên nó dịu dàng như thế này.
Sơ Ngữ cũng nhẹ nhàng khuyên bảo nó, “Đừng sợ, nói chị nghe những gì em biết là được rồi, chờ cứu được cô gái kia, chị sẽ mua cho em cá khô ăn, có được không?”
Có thể là vì ngữ khí dịu dàng khiến Tiểu Khôi có thiện cảm, hoặc cũng có thể do bị cá khô mê hoặc, rốt cuộc Tiểu Khôi cũng đi ra từ sau lưng Đại Miêu, ngại ngùng ngước mắt, tò
Tuy nhiên nó vẫn mở miệng, “Em, em không biết chị ấy có phải người chị muốn tìm không, em chỉ biết có một cô gái bị trói ở đấy, chị ấy, sắp chết rồi…”
Giống như nghĩ đến chuyện gì đáng sợ lắm, Tiểu Khôi run rẩy một lúc, con ngươi biến thành một đường dọc trong nháy mắt, một lúc lâu sau mới khôi phục lại bình thường. Nó run lẩy bẩy nói, “Mỗi người đều không sống được bao lâu, có thể hôm nay hắn ta muốn giết chị ấy rồi…”
“Mỗi người? Em nói nơi đó không chỉ có một người bị bắt hả? Ai? Là ai muốn giết cô ấy?” Sơ Ngữ ý thức được mức độ quan trọng của sự việc, sắc mặt hơi tái nhợt, vội vàng hỏi.
Tiểu Khôi khiếp sợ nhìn Sơ Ngữ, “Em không biết tên của hắn, nhưng rất nhiều người trong thôn đều gọi hắn là Á Ba.”
Người câm? (1)<
(1) Á Ba nghĩa là người câm.<
“Không biết thì thôi, Tiểu Khôi, em dẫn chị đến chỗ cô gái ấy được không?”
Tiểu Khôi lắc đầu kịch liệt, vẻ mặt đầy sợ hãi, “Không, không được đâu, em không dám đến đấy!”
Sơ Ngữ chỉ nhìn vẻ mặt của nó đã biết nó vô cùng sợ chỗ đấy. Rốt cuộc chỗ đó có gì? Sao có thể khiến nó sợ hãi như thế? Chỉ nhắc đến đã run rẩy rồi?
Sơ Ngữ cũng không muốn ép buộc nó, chỉ có thể khuyên nhủ, “Em dẫn chị đến gần đấy được không? Chỉ cần nhìn chỗ đó từ xa là được rồi.” Sơ Ngữ nhìn thấy nó đã hơi mềm lòng, lại nói thêm, “Em cũng không mong một cô gái vô tội lại chết phải không? Không phải em nói hôm nay có thể hắn ta muốn giết cô ấy à? Nếu nhưng chúng ta tới kịp có khi sẽ cứu được cô ấy thì sao?”
Cuối cùng Tiểu Khôi quyết định, “Được rồi, để em dẫn chị đi, nhưng cách xa thôi nhé, đến gần em sẽ bị dọa chết mất.”
“Được, nghe em, dừng ở chỗ xa là được.”
Sau đó dưới sự chỉ dẫn của Tiểu Khôi, Sơ Ngữ lái xe rẽ trái rẽ phải, đi đến một thôn tên là Tiểu Phượng Hoàng, Tiểu Khôi được sinh ra trong thôn này, hôm nay là nó đi theo đám mèo đến chợ chơi.
Sơ Ngữ lái xe vào thôn từ phía Bắc, xuyên qua toàn bộ thôn, dừng lại trước đầu ngõ ở phía Nam. Tiểu Khôi ngồi trên tay lái chỉ vào một ngôi nhà ở đằng xa, nói, “Chị nhìn thấy không? Chính là chỗ đấy.”
Sơ Ngữ phóng tầm mắt nhìn theo, bên trong một cánh đồng cách xa thôn có một ngôi nhà gạch xanh ngói đen, nhìn thoáng qua hơi âm u. Không biết có phải do tâm lý không nhưng Sơ Ngữ vừa nhìn liền cảm thấy da đầu tê dại.
Cô tắt máy, không tùy tiện hành động mà gọi điện thoại cho Lâm Lang, hỏi, “Các cậu đi đến đâu rồi?”
Trước khi xuất phát từ Giang Thành, cô đã gọi cho Lâm Lang, nói cho anh ta biết tin có một cô gái bị hại. Giản Diệc Thừa không ở đây, cô cũng không cậy mạnh, mạng người là chuyện quan trọng, không phải lúc để cô đơn độc xông pha.
Đây vốn là một chuyện không đầu không đuôi, cô cũng không hi vọng anh ta có thể tin tưởng, dù sao cô chưa nói cho anh ta biết chuyện mình biết tiếng động vật, cho nên nguyên văn tin tức cô truyền đạt chỉ là có một cô gái sắp chết rồi.
Lâm Lang hỏi cô cô gái ấy là ai? Hiện tại đang ở đâu? Đã xảy ra chuyện gì? Là người khác hãm hại hay cô ấy muốn tự sát? Cô không trả lời được câu nào.
Hiện tại cô có thể tưởng tượng vẻ mặt cạn lời của Lâm Lang ở bên kia điện thoại, nhưng cũng không ngờ cô báo án không đầu không đuôi như vậy mà anh ta vẫn không nói hai lời đã đồng ý sẽ đến.
“Đương nhiên tôi tin cậu rồi, tôi không tin lão Giản thì cũng phải tin cậu! Loan Loan nhà tôi cũng nhờ cậu mà mới kịp thời cứu được, nếu không có cậu thì đến giờ tôi vẫn là người cô đơn đây!”
Sơ Ngữ hơi cảm động, ở trong mắt người khác hành động của cô thật quái lạ, không có bằng chứng, thậm chí không biết chuyện gì xảy ra, chỉ biết một địa chỉ đại khái liền chạy đến cứu người, quả thật giống người điên. Cô biết thật ra Lâm Lang cũng không tin tưởng nhưng anh ta vẫn tới, còn lấy lí do trả ơn để an ủi cô, muốn cô đừng có áy náy.
Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói tràn đầy sức sống của Lâm Lang, “Chúng tôi đến trấn Song Lâm rồi, nơi này nhiều người qua lại, xe không dễ đi, cậu đang ở đâu? Không xảy ra chuyện gì chứ?”
“Tôi đi qua trấn rồi, bây giờ đã tìm được vị trí người bị hại.”
“Cái gì? Thật sự có người bị hại?” Lâm Lang không chờ Sơ Ngữ nói xong đã cao giọng, “Vậy cậu đừng manh động, tìm nơi an toàn mà trốn đi! Trời ơi, cậu đừng xảy ra chuyện gì đấy, nếu không lão Giản trở về sẽ lột da tôi mất!”
Sơ Ngữ cười, “Không cần lo cho tôi, các cậu đến đây trước đi, tôi đã gửi vị trí cho các cậu rồi đấy, à, nhớ tuyệt đối đừng bật còi cảnh sát nhé.”
“Được, tôi biết rồi, cậu nhớ chú ý an toàn, chúng tôi đang đến đây.”
Trước khi cúp điện thoại Sơ Ngữ còn loáng thoáng nghe được giọng nói to đến nổ phổi của Lâm Lang, “Lão Giản thật có phúc! Ai ngờ cô ấy thực sự có tiềm chất của Conan (2)< đây!”
(2) Thám tử lừng danh Conan (名探偵コナン Meitantei konan, tựa tiếng Anh: “Detective Conan”) là một bộ truyện tranh Nhật Bản (manga) thuộc loại trinh thám được vẽ và minh họa bởi Aoyama Gosho. Bộ truyện này ban đầu là những chương truyện nhỏ được đăng trên tuần báo Shōnen Sunday của Shogakukan từ 19 tháng 1 năm 1994 sau đó được đóng thành các tập tankōbon. Tại Việt Nam bộ truyện được Nhà xuất bản Kim Đồng ấn hành dưới tựa Thám tử lừng danh Conan. Tác phẩm xoay quanh câu chuyện về chàng thám tử học sinh Kudo Shinichi trong một lần đang điều tra bị thành viên Tổ chức Áo Đen bắt uống thuốc độc khiến cơ thể teo nhỏ và trở thành Edogawa Conan.<
Sơ Ngữ: “…”