Đây là một hòn đảo nhỏ non xanh nước biếc, diện tích không lớn nhưng địa hình lại nhấp nhô, đứng một chỗ không nhìn được toàn cảnh.
Lâm Lang cầm ống nhòm quan sát xung quanh một vòng nhưng cũng không phát hiện chỗ nào khả nghi. Anh ta hỏi Giản Diệc Thừa cũng đang cầm ống nhòm, “Lão Giản, cậu có phát hiện gì không?”
Giản Diệc Thừa để ống nhòm xuống, lắc đầu, sau đó lại đi đến chỗ thi thể.
Nạn nhân là một người hơn 20 tuổi, chân đi giày quân đội, thân dưới mặc quần rằn ri, phía trên mặc áo chống đạn bên ngoài áo sơ mi màu đen, trên đầu đội một chiếc mũ bóng chày chẳng ra hình thù gì. Ba lô rằn ri nằm ở bên cạnh, bên trong có một chút nước và thức ăn, còn có bông băng và một loạt băng đạn gì đấy.
Lúc bị phát hiện, nạn nhân đang nằm sấp trong tư thế hình chữ đại (大), sau đầu bị trúng đạn, trong tay còn cầm một khẩu súng.
Pháp y còn đang lấy mẫu kiểm nghiệm, sau khi Giang Liên Thành nhận được cuộc điện thoại thì vẻ mặt nghiêm trọng nói, “Đây là người thứ mười hai, số người chết được phát hiện trùng khớp với số người đã lên đảo hôm qua.”
Nói cách khác, trong đám người hôm qua tới đây chơi PUBG mô phỏng hiện thực thì không một ai còn sống sót.
Trong thời gian một ngày có mười hai người chết, đây tuyệt đối là một vụ án có ảnh hưởng cực kỳ lớn. Nếu bị lan truyền ra ngoài, nhất định sẽ tạo nên làn sóng hoang mang trong dư luận.
Huống chi, thân phận của mười hai người chết này cũng không đơn giản, đều đến từ những gia đình danh giá ở Giang Thành, người nào cũng có bối cảnh không bình thường sau lưng. Không nói đến số lượng nạn nhân nhiều như vậy đã tạo sức ép cho cảnh sát, mà chỉ một nhà trong số những nạn nhân này thôi cũng đủ khiến họ không chống đỡ được.
“Người khởi xướng hoạt động lần này tên là Cố Minh Đức, là con trai của chủ tịch tập đoàn Cố thị – Cố Thế An.”
Cố Thế An chính là người đã từng giúp đỡ cảnh sát phá vụ án bắt cóc Trần Sơ Dương, ông thường xuyên giúp đỡ người khác, là nhà từ thiện nổi danh ở Giang Thành. Ông có tổng cộng ba người con trai và một cô con gái, con trai cả Cố Minh Lễ, con thứ hai Cố Minh Nghĩa và con gái Cố Minh Tín đã yên bề gia thất, đều đảm nhiệm chức vị quan trọng trong tập đoàn Cố thị.
Gia phong nhà họ Cố đều trong sạch, anh chị em có quan hệ rất tốt, không có hiện tượng đấu đá tranh quyền đoạt lợi. Mấy người con gái lẫn con trai của ông ấy đều là người tài giỏi, đã có sự nghiệp riêng, chỉ có Cố Minh Đức này là con út trong nhà nên được anh chị yêu quý, bố mẹ cưng chiều, anh ta là một công tử bột điển hình, tinh thông đủ kiểu ăn uống chơi bời.
Lần này cũng là anh ta đề nghị kiểu chơi như thế này, sân bãi cũng do tập đoàn Cố thị mua lại, vốn chuẩn bị dùng để làm biệt thự xa hoa cạnh biển nhưng vì không chịu nổi việc Cố Minh Đức nhõng nhẽo đòi hỏi nên Cố Minh Lễ phụ trách hạng mục này liền đồng ý cho anh ta mượn chơi mấy ngày.
Những cảnh bố trí đều do Cố Minh Đức tự mình phụ trách, Cố Minh Lễ không nhúng tay vào, cậu chủ nhỏ hứng thú bừng bừng tái hiện lại cảnh tượng y như trong game, cả súng ống đạn dược cũng cố gắng đạt đến độ chân thực cao nhất, thành phẩm vô cùng hoàn hảo. Sau đó liền kêu gọi bạn bè đến đây chơi, nhưng anh ta chưa từng nghĩ, hòn đảo này chính là nơi bọn họ chôn thây.
“10 giờ sáng ngày 8/8, nhóm người Cố Minh Đức gồm mười hai thành viên ngồi máy bay tư nhân đến đảo. Phi công lúc ấy tên là Lý Minh, theo như lời khai của anh ta, anh ta chỉ đưa họ đến khoảng trời trên đảo, bọn họ tự nhảy dù xuống, sau đó anh ta lái máy bay về.”
“Con đường đi đến cũng được sắp xếp, điểm ấy cũng giống như trong game.”
Nói tới đây thì không thể không giới thiệu qua một chút về game PUBG, Lâm Lang là người chơi thâm niên, hiểu rõ mọi thứ nên đảm nhận nhiệm vụ này.
Điều chắc chắn phải nói đó là đây là một game sinh tồn bằng cách sử dụng các động tác bắn súng, mạo hiểm, tác chiến. Lúc bắt đầu game, tất cả mọi người đều không có gì cả, sau khi lựa chọn địa điểm nhảy dù thì phải nhanh chóng tìm các loại trang bị vũ khí để tiêu diệt kẻ địch, tới cuối cùng chỉ còn một người chiến thắng.
“Căn cứ vào kết quả khám nghiệm tử thi thì tất cả mọi người đều chết trong quá trình đấu súng, người bị trúng đạn ít nhất là Cố Minh Đức, bị một phát súng sau gáy, người trúng đạn nhiều nhất là Nhiếp Dịch Chân, tổng cộng bị bắn bảy phát đạn, mất máu quá nhiều dẫn đến tử vong.”
“Hiện tại vẫn chưa biết những người này dùng súng thật để liều mạng hay bị người khác lén đổi đạo cụ. Nhưng khả năng lớn hơn là vế sau.”
“Tra được nguồn gốc của những trang bị súng ống này chưa?”
“Tra được rồi, tất cả súng ống trên đảo đều do một người tên là Vương Thiện cung cấp, người này là ông chủ của câu lạc bộ bắn súng. Cố Minh Đức thường dẫn bạn của anh ta đến câu lạc bộ này chơi nên có quan hệ rất tốt với Vương Thiện. Cố Minh Đức có dự định xây dựng một sân bãi mô phỏng game PUBG cũng không lừa những người xung quanh, bởi vậy sau khi Vương Thiện biết thì liền chủ động tìm Cố Minh Đức để cung cấp một loạt súng ống mô phỏng.”
“Vậy hãy điều tra tên Vương Thiện này đi, xem đến cùng súng của anh ta là giả hay thật.” Như vậy mới có thể xác định được những người này tự giết lẫn nhau hay bị người khác mưu sát.
“Rõ.”
Hai người Giản Diệc Thừa và Lâm Lang phụ trách đi điều tra Vương Thiện. Lúc bọn họ tìm đến câu lạc bộ của anh ta thì nhân viên nói ông chủ không ở đây, buổi sáng tới được 10 phút thì đã về nhà rồi.
Hai người lại tìm đến nhà đối phương, lúc bọn họ đến, Vương Thiện đang kéo vali, vội vã chuẩn bị đi ra ngoài.
“Anh Vương đang định đi đâu vậy?” Lâm Lang ôm cánh tay đứng ở cửa, cười mỉa hỏi.
Vương Thiện là một thanh niên hơn 30 tuổi, không cao, hơi mập, diện mạo cũng hết sức bình thường, là loại đặt trong đám người thì sẽ không dễ dàng nhận ra. Bộ dạng có tật giật mình này của anh ta muốn người khác không nghi ngờ cũng khó.
Lâm Lang lập tức rút
Vương Thiện lau mồ hôi trên gáy, lùi về sau hai bước, nghiêng người để cho bọn họ vào.
Chờ mọi người đều ngồi trong phòng khách rồi, không chờ Giản Diệc Thừa đặt câu hỏi, Vương Thiện đã lập tức nói, “Sĩ quan cảnh sát, tôi biết các anh đến tìm tôi là có chuyện gì, nhưng tôi có thể thề, những khẩu súng kia không hề có vấn đề gì, lô hàng tôi đưa cho anh ta là súng giả, căn bản không thể bắn chết người! Tôi chỉ là một thương nhân bình thường làm ăn buôn bán nhỏ thôi, tôi đi đâu kiếm được đống súng thật kia chứ?”
Anh ta vừa nói vừa đổ mồ hôi lạnh, biểu hiện rất căng thẳng.
Lâm Lang cười giễu cợt: “Chúng tôi còn chưa nói gì, sao anh biết chỗ súng kia có vấn đề? Đây không phải là giấu đầu lòi đuôi sao?”
Vương Thiện lại lau mồ hôi, “Sĩ quan cảnh sát, anh không cần dọa tôi, nhiều người chết như thế, chuyện lớn đến vậy làm sao tôi có thể không nghe nói chứ. Ngược lại chuyện này đã truyền hết trong giới rồi, lúc tôi biết còn tính là muộn đấy.”
“Ai nói cho anh biết tin tức này?” Giản Diệc Thừa bình tĩnh nói.
“Một số người bạn đăng lên vòng bạn bè, tôi nhìn thấy trong đấy. Tôi xin thề lô hàng tôi cung cấp không hề có vấn đề. Tôi cũng không biết vì sao bọn họ lại bị như vậy…”
“Thế anh chạy cái gì?” Lâm Lang cười khẩy.
“Tôi sợ, tôi sợ những người kia đổ hết tội lên đầu tôi, bọn họ cũng không để ý nhiều như cảnh sát các anh, lỡ không phân biệt đúng sai mà oan uổng tôi, nói tôi cung cấp súng thật hại chết con trai bọn họ, bắt tôi để hả giận thì làm sao bây giờ?”
Nạn nhân cũng không phải là những người bình thường, có ai mà không có bối cảnh hùng hậu sau lưng chứ, anh ta chỉ là một người bình thường, dựa vào con cá lớn Cố Minh Đức này mới coi như đứng vững chân dưới cây đại thụ. Hiện tại chỗ dựa của anh ta chết rồi, nguyên nhân cái chết có khi còn liên quan đến lô súng anh ta cung cấp, anh ta có chín cái miệng cũng không minh oan nổi! Không chạy thì ngồi đây chờ chết à?
Giản Diệc Thừa và Lâm Lang liếc mắt nhìn nhau, đã tin lời giải thích của anh ta.
“Vậy những khẩu súng này của anh được sản xuất ở đâu?”
“Là từ một người bạn hợp tác với câu lạc bộ của tôi đã rất lâu, những khẩu súng ấy đều do anh ta mua.” Vương Thiện vừa nói vừa tìm số điện thoại đưa cho Lâm Lang.
Giản Diệc Thừa lại hỏi, “Anh chắc chắn lúc những khẩu súng này giao đến tay anh không có vấn đề gì chứ?”
“Chắc chắn, cực kỳ chắc chắn, Cố Minh Đức là miếng cơm của tôi, chuyện anh ta giao cho tôi đương nhiên phải làm thật tốt, những khẩu súng kia tôi đều tự tay kiểm tra từng cái một, kể cả đạn, không có bất cứ vấn đề gì.”
“Vậy anh giao lô súng này cho ai? Tự tay giao cho Cố Minh Đức à?”
“Không phải, anh ta bảo tôi giao súng cho Lâm Nhất Ba.”
“Lâm Nhất Ba?”
“Đúng, anh ta là người làm việc cho Cố Minh Đức, phụ trách tất cả đạo cụ trên đảo lần này, lúc tôi giao cho anh ta, anh ta còn đang kiểm tra xoong nồi đấy. Có người nói tất cả đạo cụ và bố trí trên đảo đều do một tay anh ta sắp xếp.”
Sau khi ra khỏi nhà Vương Thiện đã hơn 4 giờ chiều, hai người Giản Diệc Thừa và Lâm Lang vẫn chưa ăn trưa nên tùy tiện mua hai hộp cơm ở quán ven đường, ngồi trên xe ăn xong thì vội vàng đến nhà Lâm Nhất Ba.
Mãi đến hơn 8 giờ tối bọn họ mới lái xe về cục.
Không chỉ hai người bọn họ, những người khác trong đội cũng như thế, đều bận rộn cả ngày không nghỉ ngơi chút nào. Những người tử vong trong vụ án này có ảnh hưởng lớn chưa từng có từ trước đến nay. Đã điều động tất cả nhân sự của đội hình sự vẫn không đủ. Cục trưởng Cố điều người từ những khu khác về đây hỗ trợ, nói là sáng ngày kia sẽ đến.
“Chúng tôi đã đi hỏi Vương Thiện và Lâm Nhất Ba, hai người đều nói lúc súng ở trong tay bọn họ đều hoàn toàn không có vấn đề gì. Mà ngay từ đầu Cố Minh Đức đã bảo Vương Thiện cung cấp súng giả nên có thể loại trừ khả năng bọn họ tự giết lẫn nhau.”
Ban đầu bọn họ đã biết khả năng này không lớn nên trọng điểm vẫn điều tra theo hướng bị mưu sát.
“Như vậy thì động cơ là gì? Hung thủ là có vấn đề với cả mười hai người bọn họ hay chỉ có quan hệ với một vài người trong đó, những người khác bị tai bay vạ gió hả?”
“Mấy người này đều là con nhà giàu, sinh hoạt hàng ngày chính là tụ tập đua xe, uống rượu, trêu ghẹo gái nhà lành, chơi game, quan hệ xã hội rất phức tạp, bọn họ cũng tiếp xúc với nhiều loại người, chuyện gây thù chuốc oán cũng hay xảy ra, tuy nhiên đều chỉ là những chuyện vặt vãnh thôi, không đến mức phải giết tất cả bọn họ. Còn khả năng giết người vì tình, bọn họ đều đổi bạn gái khá thường xuyên, nhưng phần lớn đều là ham muốn tiêu tiền của bọn họ, chia tay cũng có phí chia tay theo nhu cầu mỗi bên, không có mâu thuẫn gì quá to lớn.”
“Động cơ giết người rất khó xác định, vì thế chúng ta vẫn chú trọng điều tra theo lô súng kia, rốt cuộc là những khẩu súng này có nguồn gốc như thế nào? Là người nào tráo nó? Có thể chắc chắn người đổi súng không phải hung thủ thì cũng là đồng phạm, chỉ cần tìm được người này thì vụ án sẽ được phá.”
Vấn đề là làm thế nào để tìm được người này?