Cô Chủ Nhỏ Của Cửa Hàng Thú Cưng

Chương 63


trước sau

Sau khi rời khỏi đảo Giang Tâm, Sơ Ngữ đưa chú quạ nhỏ đến bệnh viện, Giản Diệc Thừa đi thẳng đến cục cảnh sát, báo cáo lên cấp trên manh mối vừa phát hiện được.

“Cậu đang nói, trên đảo còn có người thứ mười ba? Chính người này tráo đổi súng và giết tất cả những người khác?” Không chỉ Lý Trường Phong mà tất cả mọi người trong đội hình sự đều vô cùng kinh ngạc.

Giản Diệc Thừa bình tĩnh nói, “Đúng vậy, tôi đã phát hiện một dấu chân lạ ở trên bờ hướng Đông Nam, còn có cả dấu vết ca nô đậu ở đấy nữa, không phải là tự dưng bịa đặt đâu.”

“Phương hướng suy luận trước đây của chúng ta là sai bởi vì chúng ta cho rằng trên đảo không có người khác, vậy nên mới kết luận Nguyễn Văn Khải đã giết chín người kia. Mặt khác hai người nữa bị Âu Dương Huân và Nhiếp Dịch Chân sát hại. Nhưng trên thực tế suy đoán này có quá nhiều điểm nghi vấn.”

“Thứ nhất, trên đảo chỉ có bảy khẩu súng, thời điểm tất cả mọi người hạ cánh xuống đảo là khác nhau, làm sao Nguyễn Văn Khải có thể bảo đảm anh ta nhất định sẽ nhặt được súng thật trước những người khác? Làm sao chắc chắn không phải là người khác giành được trước rồi giết chết anh ta?”

“Thứ hai, hai người mà Âu Dương Huân và Nhiếp Dịch Chân sát hại đều bị súng thật đạn thật bắn trúng, phản ứng hoàn toàn khác khi súng giả bắn, tại sao trùng hợp như vậy nhưng đều không có người đến kiểm tra?”

“Thứ ba, Nguyễn Văn Khải và Cố Minh Đức đồng thời bắn trúng đối phương nhưng để một phát súng chết người luôn thì độ khả thi là bao nhiêu? Nguyễn Văn Khải thích bắn súng, kỹ năng chính xác có thể một phát bắn trúng không có gì khó hiểu nhưng kĩ năng của Cố Minh Đức chỉ bình thường thôi, lúc đối mặt với tên ác ma đã giết tám người, anh ta nhất định sẽ hoảng sợ căng thẳng, vì thế khả năng một phát bắn chết là không lớn.”

“Nếu như chỉ xuất hiện một hoặc hai tình huống thì còn có thể cho rằng là trùng hợp, nhưng nhiều sự trùng hợp như vậy đều xuất hiện thì xác suất là bao nhiêu? Vì thế tôi nghi ngờ trên đảo có người thứ mười ba, một tay người này bày ra trận mưu sát, cũng làm giả hiện trường để đánh lừa chúng ta, dời sự chú ý của chúng ta sang Nguyễn Văn Khải, mà Nguyễn Văn Khải thì đã chết, trong tình huống có “bằng chứng xác thực” như vậy, anh ta không thể nào phản bác được. Cứ như vậy thì chính là chết không đối chứng.”

Giản Diệc Thừa nói xong, Lý Trường Phong gật đầu, “Cậu nói có lý, ngoại trừ vết chân trên bờ và dấu vết ca nô lưu lại thì còn manh mối gì khác không? Chỉ hai thứ này thì không đủ để chứng minh hung thủ là một người khác.”

Giản Diệc Thừa lắc đầu, “Đây chỉ là suy đoán của tôi, tạm thời chưa có chứng cứ khác.”

Lý Trường Phong suy nghĩ một lúc mới nói, “Vậy được, để mọi người khổ cực một lần nữa, đi điều tra theo những suy đoán của Tiểu Giản, nếu hung thủ thật sự là người khác thì nhất định sẽ để lại manh mối.”

“Rõ, đội trưởng Lý.”

Họp xong, Lâm Lang xoa đầu, thở dài, “Nhờ phúc của cậu, hôm nay lại làm thêm giờ rồi, cậu không thể nói muộn một ngày sao, để tớ về ngủ một giấc đã?”

Giản Diệc Thừa còn chưa nói Vương Thành đã chen vào, “Nói cái gì đấy? Mau làm việc đi, điều tra hung thủ là chuyện cấp bách, nói không chừng trong lúc cậu ngủ thì hung thủ đã tiêu hủy sạch dấu vết rồi.”

“Này, tôi đùa thế thôi cậu còn coi là thật.” Đương nhiên Lâm Lang cũng biết sự việc nghiêm trọng, chỉ thuận miệng nói cho đỡ tức thôi, cũng không thể nào đi về nhà ngủ ngon trong tình huống hung thủ vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật được.

Sau cuộc nói chuyện ngắn ngủi, tất cả mọi người lập tức vùi đầu vào công việc căng thẳng. Vương Thành và Lâm Lang phụ trách điều tra camera giám sát trong biệt thự của Nguyễn Văn Khải, còn Giản Diệc Thừa và Tôn Toàn đi điều tra bến tàu.

Nếu người kia từng đi ca nô thì nhất định sẽ xuất phát từ bến tàu, nói không chừng sẽ bị camera giám sát quay được.

Ra khỏi bệnh viện, Sơ Ngữ đưa chú quạ nhỏ về cửa hàng thú cưng của mình. Chú quạ nhỏ này không được thừa hưởng tính cách kiêu ngạo của mẹ mình nhưng khả năng độc mồm độc miệng lại di truyền 100%. Mà lúc đầu sau khi thăm dò tốt thì nhanh chóng phát huy khả năng của mình, chế giễu mấy con Đại Miêu, Tiểu Bạch, lần lượt từng con một.

“Mười con mèo quýt thì chín con béo, quả nhiên câu này không sai, nhưng mập như cậu thật là hiếm thấy.”

Đại Miêu: “Đó là do cậu chưa thấy nhiều thôi!”

“Ái chà chà, con chó này có tâm cơ như thế, Ngôn Ngôn nhà tôi có biết không?”

Tiểu Bạch: “Đó là Ngôn Ngôn nhà tôi, cảm ơn.”

“Nhị Lang Thần, có phải cậu bị đần không? Con mèo kia cưỡi lên đầu cậu thế mà cậu không đánh nó à? Mặt mũi của chó đều bị cậu làm mất hết rồi!”

Nhị Lang Thần: “…”

Đại Miêu thực sự không thể nhịn được nữa, bình thường đều là nó làm mưa làm gió, bất thình lình có một con xuất hiện còn quấy phá hơn cả nó, động đến điều cấm kỵ của nó, làm sao nhịn được nữa? Đương nhiên không thể!

“Đánh nó!”

Sau đó chú quạ nhỏ liền bị bốn con đánh tập thể một trận, nếu không phải Sơ Ngữ phát hiện đúng lúc thì cánh của nó cũng bị đánh đến nỗi gãy rồi.

Đương nhiên không phải gặp ai quạ nhỏ cũng có thể chế giễu, Sơ Ngữ chính là một ngoại lệ. Nó vô cùng thích Sơ Ngữ, đối xử với cô hoàn toàn khác đám Đại Miêu.

“Ui ui, Ngôn Ngôn, em đau quá, chị mau thổi phù phù cho em đi mà.”

“Ngôn Ngôn, Ngôn Ngôn, hôm nay chị xinh quá, xinh như em vậy!”

“Ngôn Ngôn, Ngôn Ngôn, em rất thích chị, dưỡng thương xong rồi cũng không muốn xa chị đâu!”

……..

Đại Miêu tức giận mắng nó là đồ quạ hai mặt, đồ yêu tinh nhỏ. Nếu không phải Sơ Ngữ khuyên nó rằng sau khi quạ nhỏ dưỡng thương xong liền đi thì Đại Miêu thực sự muốn đem con quạ này đi vặt lông hầm canh để uống!

Tức chết nó rồi!

**********

Cục cảnh sát Giang Thành.

Trải qua mấy ngày điều tra, cuối cùng vụ án ở đảo Giang Tâm đã có tiến triển.

Từ camera giám sát ở biệt thự của Nguyễn Văn Khải, Lâm Lang đã điều tra ra được nội dung hai ngày trước khi vụ án xảy ra vừa vặn bị mất, không phải bị người khác tiêu hủy mà là camera bị hỏng. Nhưng lại trùng hợp đúng thời gian số vũ khí

bị mất, ngược lại càng khiến người ta nghi ngờ nơi này có vấn đề.

Tuy nhiên nếu hung thủ biết rõ trong biệt thự của Nguyễn Văn Khải tàng trữ súng, lại không cần phá cửa có mật mã mà trực tiếp đi vào tầng hầm lấy súng. Còn có thể biết chính xác vị trí camera giám sát trong biệt thự Nguyễn Văn Khải để phá hoại thì nhất định hắn là người hiểu rất rõ Nguyễn Văn Khải.

Người như vậy không nhiều lắm. Mặc dù Nguyễn Văn Khải là cậu ấm ăn chơi trác táng nhưng chuyện liên quan đến phạm pháp chắc chắn sẽ không nói ra ngoài. Dù sao tàng trữ súng ống cũng là tội danh không nhỏ. Vòng xã giao của anh ta ngoại trừ mười một người bị giết trên đảo thì người thân thiết với anh ta đến mức độ này chỉ có năm người.

Mà trong này bao gồm bố mẹ và anh trai anh ta.

“Điều tra hai người khác thì đều có chứng cứ ngoại phạm.” Lâm Lang vùi trên ghế như toàn thân không xương, mệt đến nỗi ngón tay cũng không muốn di chuyển, “Trừ hai người bọn họ ra, cũng chỉ còn bố mẹ và anh trai anh ta, nếu không phải bị rò rỉ thông tin ra ngoài thì chỉ có thể nghi ngờ người nhà anh ta thôi.”

“Bọn họ có vẻ không có khả năng lắm, bởi vì không có động cơ. Không điều tra được Nguyễn Văn Khải và người nhà anh ta có mâu thuẫn gì, dù thế nào đi nữa cũng là người một nhà, không đến nỗi xuống tay nặng như vậy chứ?”

“Cái này thì không chắc, chuyện xấu xa của nhà giàu đâu phải người như chúng ta có thể nhìn thấu? Cái gì mà kẻ thứ ba rồi con riêng, hỗn tạp đủ loại lắm.”

Đề tài đang ngày càng bay xa, Giản Diệc Thừa đẩy cửa đi vào, lấy ra một tờ giấy, phía trên là bóng lưng mơ hồ, “Điều tra thử xem người bên cạnh Nguyễn Văn Khải có nhận ra người này không? Trong camera giám sát vào thời gian xảy ra án mạng thì chỉ có người này là khả nghi. Ca nô hắn đi là của Nguyễn Văn Khải, bên chân có vài túi vải vừa vặn có thể đựng mấy khẩu súng kia, hơn nữa hắn luôn tránh camera, tất cả camera chỉ thu được bóng lưng này của hắn thôi.”

“Mờ như vậy, ai mà nhận ra được?” Lâm Lang nhận lấy, nhíu mày hỏi.

“Đúng là quá mờ.” Tôn Toàn cũng nói, “Tuy nhiên, lão Giản, tại sao chỉ hỏi người quen của Nguyễn Văn Khải?”

Giản Diệc Thừa phân tích, “Rất rõ ràng, hung thủ không chỉ giết Nguyễn Văn Khải mà còn đổ mọi tội danh lên người anh ta, nếu không phải cực kỳ hận anh ta thì cũng chỉ có thể là trùng hợp.”

Những người khác bỗng nhiên tỉnh ngộ, thật ra manh mối này rất rõ ràng, chỉ là bọn họ vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng trên đảo có người thứ mười ba như Giản Diệc Thừa nói thôi.

Bóng lưng này quá mơ hồ, vốn tất cả mọi người đều không ôm nhiều hy vọng, nhưng không ngờ lại có người nhận ra.

“Khá giống Chu Nhất Phàm, nhưng tôi không chắc chắn.” Đinh Trạch cầm bức ảnh, nhìn kĩ một lát rồi nói, anh ta là một trong hai người bạn còn lại của Nguyễn Văn Khải.

“Chu Nhất Phàm? Là ai?”

“À, Chu Nhất Phàm là người cày game thuê, kỹ thuật của anh ta rất tốt, khi Văn Khải chơi game thường nhờ anh ta cày hộ.”

Những người như bọn họ chơi game rất xông xênh, nạp tiền được thì nạp, không được thì tìm người cày thuê, ai mà có thời gian ngày nào cũng luyện game chứ? Chu Nhất Phàm chính là người giúp bọn họ cày thuê, bởi vì kĩ năng của hắn rất giỏi nên vẫn duy trì liên hệ với hắn, thuận tiện có chuyện gì thì sẽ tìm hắn.

“Vậy anh có biết mấy người Nguyễn Văn Khải và Chu Nhất Phàm có mâu thuẫn gì không?”

“Mâu thuẫn? Không có đâu, hắn cầm tiền làm việc, giá Văn Khải đưa ra lại không thấp, có thể có mâu thuẫn gì?” Đinh Trạch nói xong lại nghĩ đến điều gì đó, “Hình như thật sự có chút mâu thuẫn.”

**********

Trong phòng thẩm vấn, Chu Nhất Phàm cúi thấp đầu, tay bị còng đặt trên đùi, sắc mặt căng thẳng, không nói một lời.

Hắn mặc một chiếc sơ mi màu đen nhăn nhúm, trên áo còn có khói bụi. Sắc mặt tái nhợt, hốc mắc đen sì, tóc tai rối bù đầy dầu, có thể nhanh chóng nhận ra hắn là người quanh năm ở trong nhà chơi game.

Lâm Lang và Giang Liên Thành ngồi đối diện hắn, nhìn hắn hồi lâu, thấy hắn không có ý định lên tiếng, Lâm Lang nói, “Anh biết vì sao mình bị bắt phải không? Nói đi.”

Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, một lúc lâu không hề có âm thanh gì, Lâm Lang không nhịn được nổi nóng, “Mau thú nhận thẳng thắn đi thì chúng tôi còn có thể xử phạt anh một cách khoan hồng, nếu như để chúng tôi nói trước thì anh không còn cơ hội đâu!”

Mười hai người bị giết, vụ án lớn như vậy nhưng cấp trên cho bọn họ thời hạn trong vòng 1 tháng nhất định phải phá được án. Truyền thông cũng chẳng biết moi tin từ đâu, ngày nào cũng đưa tin, dân chúng tạo áp lực rất lớn cho bọn họ. Mọi người trong đội nhẫn nhịn tăng ca lâu như vậy mới bắt được hung thủ, hắn còn không mau chóng khai báo đi, chơi trò im lặng là vàng với bọn họ, không thể nhịn được nữa!

Ngay lúc Lâm Lang sắp sửa bùng nổ thì rốt cuộc Chu Nhất Phàm cũng mở miệng, “Người là do tôi giết.”

Cơn tức của Lâm Lang không được trút ra nên suýt thì nghẹn chết.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện