“Mẹ ơi con gặp rắc rối rồi.”
Bạn nhỏ Giản Sơ bốn tuổi nghiêng đầu, nhíu mày, vô cùng đau đầu nói.
Sơ Ngữ ngồi xổm xuống nhìn thằng bé, dịu dàng hỏi, “Làm sao thế con?”
“Cô giáo nhà trẻ nói bọn con sẽ tổ thức đại hội thể thao. Mỗi bạn nhỏ đều phải mang thú cưng của mình tới, để bọn con và thú cưng thi đấu cùng nhau.”
“Chuyện này không phải rất tốt sao?” Sơ Ngữ vẫn không hiểu tại sao bé lại đau đầu.
“Nhưng mà con phải mang con nào đi bây giờ? Đại Miêu dễ tức giận nhất, nếu không mang nó đi chắc chắn nó sẽ không vui, thế nhưng nó lại rất mập, đảm bảo sẽ chạy không nhanh. Nhị Lang Thần chạy nhanh nhất nhưng Manh Manh rất thích Tiểu Bạch, muốn con mang nó đi trong đại hội thể thao. A Bố cũng tốt, vì thế con không biết làm sao bây giờ.” Giản Sơ xòe hai tay, vẻ mặt hơi bất đắc dĩ, bộ dạng y hệt ông cụ non.
Sơ Ngữ không nhịn được bật cười, bảo bối nhà bọn họ được sinh ra vào năm thứ hai sau khi cô kết hôn với Giản Diệc Thừa, bé quả thật giống anh như đúc từ một khuôn ra, hơn nữa bé cũng trầm mặc không thích nói chuyện như bố mình, nhưng lại rất thông minh, cũng quan tâm đến người khác. Vì thế bé rất được hoan nghênh trong nhà trẻ, có thể nhìn ra được sau này bé lớn lên sẽ lại là một nam thần trong trường học.
“Chuyện này, không thể mang tất cả đi sao? Chỉ chọn một con dự thi nhưng những con khác có thể làm khán giả mà!” Sơ Ngữ đề nghị.
“Không được đâu ạ, cô giáo nói mỗi người chỉ có thể mang một con theo, nhiều quá sẽ không chăm sóc được hết.”
“Vậy con hỏi thử những bạn trong lớp xem, có bạn nhỏ nào cần mượn thú cưng không, có rất nhiều nhà không nuôi thú cưng mà.”
“Đúng nhỉ, Tiểu Bàn không có thú cưng, mẹ cậu ấy không cho cậu ấy nuôi, nói là không có thời gian để chăm sóc.” Trong nháy mắt Giản Sơ rất vui vẻ, ngay lập tức muốn gọi điện cho Tiểu Bàn, “Bây giờ con đi gọi cho cậu ấy.”
“Ừ, đi đi con.”
Sơ Ngữ nhìn bé lon ton chạy về phòng mình, lấy đồng hồ đeo tay gọi điện cho Tiểu Bàn. Cô khẽ cười, cảm thấy giờ khắc này trong lòng rất thỏa mãn.
“… Vậy thì quyết định thế nhé, hôm đại hội thể thao tớ sẽ chờ cậu ở cửa nhà trẻ, tớ sẽ cho cậu mượn A Bố một hôm. Thế nhưng chỉ một ngày thôi nhé, tớ cũng rất thích A Bố, không thấy nó tớ sẽ rất buồn.”
Lúc Giản Sơ đang gọi điện thoại thì Giản Diệc Thừa tan làm về nhà, trong tay có cầm theo đồ ăn mua trên đường, anh vừa đổi dép vừa nói, “Anh về rồi.” Ngẩng đầu lên không thấy con trai chạy ra ôm đùi mình như thường ngày thì không khỏi khó hiểu, “Con đang gọi điện thoại cho ai thế?”
“Với bạn học của con đấy.” Sơ Ngữ dành cho anh một cái ôm chào hỏi, đây là sự ăn ý của hai người từ sau khi kết hôn rồi, không thay đổi được nữa.
“Ok, được, gặp lại sau nhé.”
Giản Sơ gật đầu như mổ thóc, sau đó cúp điện thoại, nhìn thấy Giản Diệc Thừa đã về thì lập tức chạy ra, “Bố về rồi.”
Nhưng lúc sắp chạy đến nơi thì bé đột nhiên dừng lại, ra vẻ người đàn ông nhỏ thận trọng mà giữ một khoảng cách, “Con đã lớn rồi, không thể để bố ôm như hồi bé được.”
Dáng vẻ trịnh trọng đàng hoàng như vậy khiến Sơ Ngữ hết sức vui vẻ, Giản Diệc Thừa ôm lấy bé, tung lên không trung rồi đón lấy bé, “Lúc nào con cao lớn như vậy thì bố không ôm nữa.”
“Vậy thì đến lượt con ôm bố với mẹ.”
“Con trai ngoan!”
…
Giản Diệc Thừa làm cơm trong nhà bếp, Sơ Ngữ là trợ thủ của anh, Giản Sơ thì chơi đùa với đám Đại Miêu ở trong phòng khách.
Giản Sơ chồng hai cái ghế nhỏ lên nhau, chỉ huy mấy chú chó nhảy cao. Trong đại hội thể thao có cuộc thi vượt chướng ngại vật nên bé muốn luyện tập cho chúng nó sớm một chút.
“A Bố, nhảy đi!”
“Ôi, Tiểu Bạch, cậu nhảy sớm quá, chạy đến đây rồi mới được lấy đà, nếu không cậu sẽ va vào ghế, bị thương đấy.”
“Gâu gâu.”
…
Giản Sơ kế thừa khả năng nói chuyện được với động vật từ Sơ Ngữ, vừa chào đời đã rất thân thiết với bọn Đại Miêu, sau khi học được cách nói chuyện thì hoàn toàn thể hiện rõ năng lực này. Như vậy cũng có thể coi đây là kĩ năng gia truyền của bọn họ.
Trong phòng bếp, Sơ Ngữ đang thương lượng với Giản Diệc Thừa xem có nên đăng kí lớp học năng khiếu cho con trai không.
“Trẻ con vẫn nên có một loại năng khiếu thì tốt hơn, những đứa trẻ khác có thể nhảy múa, nhà trẻ có chương trình biểu diễn gì chúng nó đều có thể tham gia, con mình lại im hơi lặng tiếng, anh nói xem, có khi nào nó sẽ tự ti về điều đấy không?”
Giản Diệc Thừa gật đầu, “Em nói đúng, tuy nhiên vẫn nên xem con nó có thích gì không, coi như không có năng khiếu gì thì con nó cũng có thể biểu diễn điều khiển động vật mà. Thằng bé có được kĩ năng trời ban đặc biệt như vậy, người khác muốn còn không được đâu.”
Sơ Ngữ bật cười, đánh anh một cái, “Sao anh nói thế, khả năng này chẳng phải không được nói cho người khác sao?” Cô nghi ngờ Giản Diệc Thừa đang cố ý chế nhạo việc che giấu lúc trước của cô.
“Không sao, càng bình thường càng không bị người khác nghi ngờ, em xem, em giúp đỡ cục cảnh sát phá nhiều án như vậy nhưng làm gì có ai nghi ngờ đúng không?”
“Đấy là bởi vì có anh bao che cho còn gì?”
“Thì sau này con nó cũng có hai chúng ta che chở mà.” Giản Diệc Thừa bày cá đã làm xong lên bàn ăn, tranh thủ lúc rảnh rỗi còn nhanh chóng hôn một cái lên mặt Sơ Ngữ, “Vì thế em không cần lo lắng.”
Sơ
Điều này khiến cô cảm thấy rất thoải mái, giống như chỉ cần anh ở đây, mẹ con cô sẽ không cần sợ hãi gì cả.
“Ăn cơm thôi.”
Món ăn cuối cùng được bưng ra, Giản Diệc Thừa hài lòng gọi một tiếng. Sống chung với nhau đã lâu, bây giờ dường như anh đã nhiễm thêm chút khói lửa nhân gian, không còn lạnh lùng như ngày trước nữa. Anh như vậy càng khiến người ta cảm thấy chân thật và an toàn.
Trên bàn ăn, Giản Sơ vừa giúp bố mẹ chia bát vừa khoa trương khen ngợi, “Oa, món ăn hôm nay bố nấu thơm quá!”
Giản Diệc Thừa xoa xoa cái mũi nhỏ của bé, “Vậy con ăn nhiều vào nhé.”
“Vâng, con sẽ ăn hai bát cơm!”
“Thật sao? Đại Miêu cũng không ăn được nhiều như con đâu.”
Sơ Ngữ nhìn cảnh tượng ấm áp trước mắt, không nhịn được nở nụ cười, có lẽ đây chính là hương vị hạnh phúc.
Cô mỉm cười bưng bát cơm đi tới phòng ăn, “Cơm đến đây!”
“Mẹ mau đến đây đi, con bóc vỏ tôm cho mẹ rồi này.”
“Cảm ơn bảo bối nhé!”
“Mẹ đừng khách khí.”
*
Bầu trời đêm lấp lánh ánh sao, sau khi dỗ Giản Sơ đi ngủ, Giản Diệc Thừa ngồi trên ban công với Sơ Ngữ, hưởng thụ sự yên tĩnh hiếm có. Những ngôi sao sáng trên màn trời đêm đen kịt tạo thành bức tranh đẹp đẽ nhất.
“Đẹp quá đi.”
“Ừ.”
Giản Diệc Thừa ôm vai Sơ Ngữ nằm ngửa xuống, chậm rãi đung đưa xích đu, gió thổi nhè nhẹ, người mình yêu ở ngay bên cạnh, quả thật là mãn nguyện.
“Chúng ta may mắn biết bao mới có thể gặp được nhau giữa biển người mênh mông, gặp được đúng người vào thời điểm thích hợp nhất.”
“Trước khi gặp em, anh đã tích góp tất cả may mắn nên gặp em chính là dùng hết may mắn của mình rồi.” Anh đã từng nghĩ những bất hạnh trước kia mình phải trải qua cũng chỉ là sự sắp đặt của trời cao, để anh có thể gặp được điều tốt hơn chính là cô.
Sơ Ngữ bỗng nhiên tò mò, “Trước đây anh nói đã thích thầm em tám năm, vậy anh bắt đầu thích em từ khi nào thế?”
“Chuyện này là một câu chuyện rất dài.” Giản Diệc Thừa cố ý trêu cô.
“Vậy anh cứ từ từ mà nói, dù sao chúng ta cũng có thời gian cả một đời.”
Nghe được câu này, Giản Diệc Thừa yên lặng nắm chặt tay cô, mười ngón tay đan vào nhau, nhắm mắt nhớ lại, anh nói:
“Lúc lên cấp ba thì anh chuyển đến Giang Thành học.” Tuy nhiên khi đó anh đang trong thời kỳ phản nghịch, trốn học, đánh nhau… Hoàn toàn là một thiếu niên hư hỏng, anh muốn dùng cách này đã bày tỏ sự khó chịu đối với bố mình, chìm đắm trong trụy lạc để trừng phạt bố nhưng thật ra là đang trừng phạt chính mình.
“Lúc chưa quen nhau anh thường nhìn thấy em cho chó hoang trong sân trường ăn…”
Sau đó cảm thấy cô rất hiền lành và lương thiện? Trước đây mười người theo đuổi cô thì cả mười đều nói như vậy, Sơ Ngữ thầm nghĩ.
“Sau đó có một ngày, anh đánh nhau với người khác, nằm ở đầu đường sống dở chết dở, lúc em đi ngang qua anh, đến cả cái liếc mắt cũng không thèm cho anh.”
“Một giây đấy, lần đầu tiên anh cảm nhận được sâu sắc cái gì gọi là người còn không bằng chó.”
Sơ Ngữ: “…”
Không phải anh nói Sơ Ngữ thấy chết không cứu mà là một giây đấy đã thực sự khiến anh thức tỉnh, anh cứ đắm chìm trong điều xấu như vậy sẽ chẳng có ai thích cả. Người sa ngã là anh, người vô lý cũng là anh, sẽ không thể trừng phạt bất kỳ ai mà chỉ có thể khiến bọn họ ngày càng thất vọng thôi.
Vì thế anh kịp thời tỉnh ngộ, bắt đầu thay đổi từ đó, nhuộm lại tóc đen, mặc đồng phục học sinh, học tập chăm chỉ, nỗ lực vươn lên, biến bản thân thành phiên bản hoàn hảo nhất để có thể xứng với cô gái ấy.
“Em giống như ngôi sao sáng lấp lánh trong bầu trời đêm, xuất hiện tại thời điểm tối tăm nhất cuộc đời anh, thức tỉnh anh từ nơi vực sâu nên mới có một Giản Diệc Thừa như bây giờ.”
Sơ Ngữ không biết anh còn từng có quãng thời gian như vậy, không kìm lòng được mà cầm tay anh, miệng lại hỏi, “Sến sẩm như vậy à?”
“Có thứ còn sến hơn, em muốn nghe không?”
“Không nghe!”
“Anh yêu em.”
“Em nói không nghe mà!”
“Anh yêu em.”
“Không muốn tí nào!”
“Anh yêu em.”
“Được rồi, em cũng yêu anh.”
…