Cô Chủ Nhỏ Của Cửa Hàng Thú Cưng

Chương 9


trước sau

“Tớ vẫn cảm thấy có gì đấy không đúng.” Trên đường trở về, Giản Diệc Thừa suy nghĩ một lúc lâu bỗng nhiên nói.

“Chỗ nào không đúng? Chẳng phải là con Labrador kia không tìm được nhà nên muốn chúng ta đưa nó về hay sao?” Lâm Lang vừa lái xe vừa nói, “Tớ bảo cậu rồi, đừng nghĩ nhiều quá, một con chó báo án mạng cho chúng ta nhưng không phải con nào cũng biết chứ? Nào có nhiều chuyện trùng hợp như vậy, lại nói, nếu chó mèo đều thông minh như vậy, có phải cảnh sát chúng ta đỡ biết bao không?”

Lâm Lang càng nói càng hăng hái, “Cậu nghĩ xem, tất cả động vật là cơ sở ngầm của chúng ta, xảy ra chuyện gì, chỗ nào có án mạng, hung thủ chạy đi đâu rồi… Chỉ cần chúng ta muốn biết đều có động vật nói cho, ôi mẹ ơi, quá đỉnh!”

Lâm Lang độc thoại một lúc, không thấy có tiếng đáp lại thì nghiêng đầu nhìn Giản Diệc Thừa đang nhíu mày suy nghĩ.

“Nghĩ gì thế?” Lâm Lang thuận miệng hỏi.

“Tớ đang nghĩ…” Giản Diệc Thừa chậm rãi mở miệng, “Toàn bộ hành trình đều là con Labrador kia dẫn chúng ta đi, hiển nhiên không phải nó tìm chúng ta vì không tìm được đường về nhà.”

“Không phải chứ người anh em, cậu đang phân tích hành vi của chó sao? Đó là chó, không phải người, sao cậu có thể hiểu suy nghĩ trong lòng nó được chứ?” Lâm Lang khó hiểu.

Giản Diệc Thừa không phản bác, chỉ nói, “Còn nữa, cậu không cảm thấy người đàn ông kia quá bình tĩnh sao? Đối với người bình thường, nếu như cảnh sát đột nhiên tìm tới cửa, dù có phạm lỗi gì hay không đều sẽ căng thẳng một lúc, chuyện này không liên quan đến việc bọn họ chột dạ hay không mà là một loại lo lắng bản năng. Nhưng anh ta không hề, từ đầu đến cuối đều hết sức bình tĩnh.”

Lâm Lang không để ý lắm, “Vậy nhỡ anh ta là người có tố chất tâm lý tốt thì sao? Cậu xem dáng vẻ anh ta đi, hẳn là thuộc giới tinh anh, có khi đã gặp rất nhiều nhân vật lớn cũng nên, còn sợ gì hai cảnh sát nhỏ chứ?”

Giản Diệc Thừa lắc đầu, “Anh ta không phải điềm tĩnh kiểu đấy, tớ cũng không nói được rốt cuộc anh ta lạ chỗ nào, nhưng trực giác cho tớ biết, người này khẳng định có vấn đề.”

Lâm Lang cười một tiếng, “Bạn tôi à, phá án không thể dựa vào trực giác được, chúng ta cần chứng cứ.”

Giản Diệc Thừa không lên tiếng nhưng anh định sẽ trở lại điều tra tư liệu về người đàn ông này một chút.

Lúc Nhị Lang Thần trở về đã gần 5 giờ, mặt trời cũng sắp xuống núi rồi.

“Thế nào? Cảnh sát có phát hiện ra thi thể Tống Duyệt không?” Sơ Ngữ vội hỏi.

Nhị Lang Thần thở hồng hộc, hiển nhiên đã chạy quãng đường rất xa. Sơ Ngữ đưa nước cho nó, “Trước tiên nghỉ chút đã, đợi lát nữa rồi nói.”

Chờ một lúc Nhị Lang Thần hồi phục hơi thở mới nói, “Không, cảnh sát không đi vào nhà A Bố. Hung thủ ở nhà, hắn nói A Bố là chó nhà hắn chạy mất, cảnh sát liền cho rằng A Bố muốn họ giúp tìm đường về nhà nên không lục soát trong nhà hắn.”

Sơ Ngữ sửng sốt, “Sao lại như vậy?”

Cảnh sát gặp được hung thủ nhưng không tìm được xác chết, điều này nghĩa là… Bọn cô không những không báo án thành công mà còn rút dây động rừng rồi sao?!

Sắc mặt Sơ Ngữ trắng bệnh, cả người lạnh toát ngồi trên sofa. Làm sao bây giờ? Lòng tốt của cô lại thành chuyện xấu rồi à?

Đại Miêu thấy tâm trạng cô không tốt thì nhảy đến bên cạnh cô, lo lắng hỏi, “Ngôn Ngôn, chị không sao chứ?”

Nhị Lang Thần cũng đi tới rúc vào chân cô.

Sơ Ngữ đột nhiên bình tĩnh lại, vuốt đầu chúng nó, “Chị không sao, trước đó không cân nhắc chu đáo nên mới xảy ra sự cố lớn như vậy!”

Cũng đúng thôi, dù sao người và thú cưng cũng không giống nhau, chúng không thể nào nói ra những gì muốn nói được, mà những người cảnh sát kia hiển nhiên cũng không thể hiểu tiếng động vật giống cô. Cho nên bọn họ đứng trên góc độ người bình thường suy xét việc này, chẳng phải lí do A Bố tìm bọn họ để giúp nó về nhà là hợp lí nhất hay sao?

Chẳng ai sẽ nghĩ tới việc A Bố đi báo án mạng xảy ra trong nhà cả.

Huống hồ, cảnh sát cũng không thể tùy tiện lục soát nhà dân phải không? Nếu nhận được báo án của hàng xóm còn có lý do xông vào, nhưng vì một con chó không rõ mục đích…

Cẩn thận mấy cũng có chỗ sơ sót, Sơ Ngữ không nghĩ tới sự việc sẽ phát triển đến mức độ này. Cô không phải cảnh sát chuyên ngành hình sự, suy tính vẫn có chỗ bất cẩn. Tuy nhiên bây giờ không phải lúc để buồn phiền, việc cấp bách là cần nhanh chóng nghĩ cách giải quyết.

Nếu như cô là hung thủ thì sau khi cảnh sát tới cửa, cô sẽ ngay lập tức dọn sạch chỗ thi thể trong tủ lạnh kia.

Nếu như vậy, độ khó của vụ án sẽ càng tăng lên.

“Ngôn Ngôn, hay em lại qua bên kia nhìn xem hắn định làm gì nhé?” Nhị Lang Thần đề nghị.

“Không được, quá nguy hiểm! Đó là một tên sát nhân đến người còn dám giết, nói gì đến động vật?” Sơ Ngữ chợt nhớ đến cái gì, “A Bố đâu?

Nó đưa cảnh sát tới đó rồi đi đâu?”

“Không phải, A Bố bị chủ nhân của nó gọi vào, xem ra nó rất sợ, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”

Sơ Ngữ giật mình, “Hỏng rồi, A Bố rất có thể sẽ bị Hình Thiên Hải giận cá chém thớt hại chết.”

Cô suy nghĩ một chút liền quyết định, “Quên đi, mặc kệ cảnh sát có nghi ngờ mình hay không, trước tiên đi báo án đã.”

Mặc dù A Bố chỉ là một con chó, nhưng trong mắt cô nó cũng là một sinh mệnh đáng quý. Đặc biệt từ sau khi cô có thể nghe hiểu tiếng động vật thì đối với cô, bọn chúng chẳng khác gì con người cả. Chúng nó cũng có suy nghĩ của chính mình, cũng có vui sướng đau khổ, mỗi con đều có cá tính riêng, bảo Sơ Ngữ trơ mắt nhìn A Bố chết, cô không làm được.

Sơ Ngữ đang chuẩn bị đến cục cảnh sát báo án thì Đại Miêu chợt vui vẻ nói, “Ngôn Ngôn, chị nhìn này, A Bố trở về rồi!”

Cô vội vã chạy như điên ra ngoài, chú chó ở ngoài không phải A Bố thì là ai đây?

Sơ Ngữ vô cùng vui vẻ mở của, “A Bố, em trốn ra được ư?”

A Bố không lên tiếng, vừa bước vào liền kiệt sức ngã xuống, lúc này cô mới phát hiện cả người nó ướt đẫm mồ hôi, miệng thở hổn hển, tứ chi hơi co giật, chóp mũi khô… Sơ Ngữ nhanh chóng phán đoán được, đây là bởi vì thiếu nước nên suy nhược, lập tức chuẩn bị truyền dịch cho nó.

Lúc này A Bố dùng sức há mồm, từ trong miệng nó rơi ra một khúc xương nhỏ máu thịt be bét, Sơ Ngữ nhìn mà da đầu tê dại, vội hỏi, “Đây là xương của Tống Duyệt sao?”

A Bố yếu ớt gật đầu, nháy mắt một cái.

“Ôi A Bố, em giỏi quá!” Có thể mang một khúc xương của Tống Duyệt đến thì cảnh sát ngay lập tức sẽ hiểu được tính chất nghiêm trọng của vụ án này. Không cần nói cũng biết bọn họ chắc chắn sẽ đi điều tra.

Sơ Ngữ nói với Nhị Lang Thần, “A Bố kiệt sức cần chị chăm sóc, khổ cực em lần nữa rồi, đi cục cảnh sát một chuyến nhé, đưa cục xương này cho họ.”

“Được! Ngôn Ngôn, em đi đây.”

Nhị Lang Thần nhanh chóng gặm lấy khúc xương A Bố thả xuống, xoay người rời đi.

Sơ Ngữ bỗng nhiên nói, “Từ từ…”

Nhị Lang Thần quay đầu nhìn cô, Sơ Ngữ suy nghĩ một lúc lại nói, “Thôi, em đi đi, trên đường nhớ chú ý an toàn.”

Nhị Lang Thần liền rời đi.

Sơ Ngữ vốn định nói với nó để nó tránh Giản Diệc Thừa, dù sao anh đã gặp cô và Nhị Lang Thần lẫn Đại Miêu rồi, nhất định sẽ nhận ra Nhị Lang Thần là chó cô nuôi. Có điều nghĩ lại thì thôi, cảnh sát cũng có năng lực của họ, nếu họ muốn tra ra cái gì, cô cũng chẳng giấu nổi, thôi thì binh đến tướng đỡ vậy, đến lúc họ tra ra cô rồi thì nghĩ tiếp.

Nhị Lang Thần chạy về hướng cục cảnh sát, vốn cũng chỉ cách ba con phố, lại thêm quen thuộc đường xá nên đi rất nhanh.

Đến lúc nó tới được cục cảnh sát thì cũng đến giờ tan tầm.

Lâm Lang nhìn thấy Nhị Lang Thần thì vui mừng, “Ha ha, anh chó lại tới nữa à? Thế nào, lần trước giúp chúng ta phá vụ án lớn nên bây giờ đến lĩnh thưởng hả? Cũng được, để khen ngợi chú em một chút, anh đây mời chú em đi ăn cơm!” Rồi quay đầu lại hỏi Lý Trường Phong, “Đội trưởng Lý, anh cho phép không?”

Bên cạnh có người trêu đùa nói, “Ha ha, Tiểu Lâm, cậu đang lấy danh nghĩa khen thưởng cho nó để ăn chực cơm à?”

Mọi người cười phá lên, Lý Trưởng Phong cũng mở miệng, “Chẳng cần cậu nhắc khéo, bữa cơm này tôi mời! Đi thôi, mọi người cũng đi ăn chúc mừng công thần nhỏ này một chút!”

“Hiếm có dịp đội trưởng Lý chịu tiêu pha, hôm nay không ăn thịt thì thật đáng tiếc! Quán nhậu thẳng tiến!”

“Quán nhậu thì lúc nào chẳng ăn được? Đi nơi xuềnh xoàng như vậy chẳng phải coi thường đội trưởng Lý sao?”

Ngay tại lúc mọi người đang thảo luận nên ăn ở chỗ đắt đỏ nào thì một giọng nói tỉnh táo khác thường xen vào, “E rằng bữa tiệc lớn này của mọi người không ăn được rồi…”

Mọi người quay lại thấy Giản Diệc Thừa đang ngồi xổm bên cạnh chú chó kia, trước mặt anh là một khúc xương be bét máu thịt. Giản Diệc Thừa đeo găng tay quan sát một chút, ngước mắt nói, “Là xương bánh chè của người.”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện