Có Chút Ngoài Ý Muốn, Tôi Sinh Con Cho Tổng Tài Lạnh Lùng

Chương 105-106


trước sau

105: Tập Bơi


Ngày hôm sau.
“Boss, quầy lễ tân gọi lên nói có người muốn gặp cô.” Từ Phong nói.
Thường thì Từ Phong không phải đến thông báo những việc này, anh có quyền từ chối luôn, nhưng người tới đây hôm nay rất đặc biệt, anh không thể tự mình quyết định được, đành phải vào hỏi Giang Ý Mạn.
“Lại là vị chủ tịch nào tới đề nghị hợp tác?” Giang Ý Mạn thờ ơ.
Cô ấy thực sự không thiếu người để hợp tác.
“Là phu nhân của Thẩm thị.” Từ Phong nói.
“Giang Vũ Phỉ?” Giang Ý Mạn suýt nữa bật cười.
Giang Vũ Phỉ này cũng kỳ quái, chồng của cô ta còn đang nằm viện, vậy mà cô ta còn tâm trạng đi làm.
"Cô muốn gặp không? Cô ấy thay mặt tập đoàn Thẩm thị đến gặp chúng ta để bàn chuyện hợp tác.

Nghe nói gần đây bọn họ chuẩn bị phát triển một thương hiệu mới.

Có vẻ như Thẩm thị dồn rất nhiều tâm huyết vào dự án này.” Từ Phong nói.
“Bảo cô ta cút đi.” Giang Ý Mạn không còn gì để nói.
"Cái này không được đâu! Cô ấy đại diện cho tập đoàn Thẩm thị, chúng ta đều biết, tập đoàn Thẩm thị là công ty niêm yết lớn nhất nước, mạng lưới đằng sau nó rất phức tạp.

Sao cô có thể tuỳ tiện đuổi người ta đi như vậy được?"
"Hay là, chúng ta chơi đùa cô ta một chút đi.” Từ Phong hớn hở.
“Chơi như thế nào?” Giang Ý Mạn hỏi.

Từ Phong bước tới, nói nhỏ bên tai Giang Ý Mạn, sau khi nghe xong, Giang Ý Mạn cảm thấy rất tốt.
“Được đấy.

Có tiến bộ, càng ngày anh càng biết chỉnh người rồi đấy nha!” Bàn tay của Giang Ý Mạn đánh vào cánh tay Từ Phong.
Từ Phong cười.
"Không dám, không dám, đều là học hỏi được từ boss, hehe!"
“Đi gọi Giang Vũ Phỉ đi!” Giang Ý Mạn nói.
“Được.” Từ Phong chạy ra ngoài.
Cuối cùng anh cũng đã làm được chuyện khiến boss hài lòng, Từ trợ lý ngâm nga một khúc hát, vừa bước tới cửa, trán liền bị đập mạnh vào cửa kính.
Mé nó! Đau quá, đau quá, đau quá.
“Chúng ta đang đi đâu vậy?” Giang Vũ Phỉ không hiểu, hỏi.
Không phải Từ Phong bảo sẽ dẫn cô đi nói chuyện hợp tác sao? Cô nên đi văn phòng Tổng giám đốc chứ, tại sao Từ Phong lại dẫn cô đến nơi kỳ quái này?
Giang Ý Mạn đã từng khẳng định Từ Phong là bạn trai của cô ta, cô nên thật cẩn thận với những người có quan hệ với Giang Ý Mạn.
“Sắp tới rồi.”
Từ Phong đưa Giang Vũ Phỉ đến bể bơi trong công viên của tập đoàn TM, mọi nhân viên đều có thể bơi ở đây, nhưng bây giờ đang là giờ làm việc, nên sẽ không có ai.
“Chính là nơi này.” Từ Phong nói.
Hồ bơi?
“Đây là?” Giang Vũ Phỉ không hiểu.

Cô không muốn bơi, cũng không biết bơi! Cô đến đây chỉ để nói chuyện hợp tác.

"Ông chủ của tôi, ngày nào, vào thời điểm này cũng đến đây bơi.

Nếu như cô muốn bàn chuyện hợp tác, thì hãy thay quần áo rồi đi vào đi.

Cô chỉ có một cơ hội, có muốn nắm lấy hay không thì tùy cô." Từ Phong đưa cho Giang Vũ Phỉ một bộ bikini.
Đây...
Giang Vũ Phỉ hơi do dự, nhưng cô vẫn nhận lấy, nếu còn không thương lượng hợp tác được, sau này làm sao cô có thể đứng vững trong tập đoàn Thẩm thị, e rằng những cổ đông đó sẽ nói này nói nọ cô.
“Từ Phong, bộ này - có phải lộ quá không?” Giang Vũ Phỉ xấu hổ.
"Giám đốc của chúng tôi chỉ thích loại này thôi, nếu cô thấy xấu hổ thì thôi vậy." Từ Phong cố ý đưa tay ra lấy lại.
Anh biết Giang Vũ Phỉ sẽ không từ bỏ.
“À không đâu, không thành vấn đề, nhà tôi có rất nhiều loại như này, chồng tôi cũng rất thích nhìn thấy tôi mặc, hôm nay làm phiển anh rồi.” Giang Vũ Phỉ khẽ gật đầu.
"Vâng, sau này có lẽ chúng ta thật sự có thể hợp tác cùng nhau đúng không? Vậy cô mau vào đi thôi, tôi đi làm việc trước đây." Từ Phong rời đi.
Sau khi thấy Giang Vũ Phỉ bước vào, anh liền cùng Giang Ý Mạn chạy đến một lối vào khác.
“Sao rồi, Giang Vũ Phỉ có bị lừa không?” Giang Ý Mạn hỏi Từ Phong.
Hai người họ đang ngồi ở góc bể bơi, chỗ này rất khuất, sẽ không bao giờ bị phát hiện.
Từ Phong đã sắp xếp trước cho một người đàn ông cao lớn vạm vỡ bơi trong đấy, với chỉ số IQ của Giang Vũ Phỉ, nhất định cô ta sẽ cho rằng anh ta là giám đốc của TM, một lát nữa sẽ có màn hay xuất hiện, haha!
"Cô ta đi thay quần áo rồi, sếp, Giang Vũ Phỉ vẫn cho rằng cô là đàn ông, vừa rồi khi tôi đưa bộ bikini kia cho cô ta, cô không nhìn thấy biểu cảm trên mặt cô ta đâu, lả lơi hết sức, trông thật kinh tởm.” Từ Phong chê.
"Đã chuẩn bị máy ảnh xong chưa? Phải chụp đẹp vào đấy nhá." Giang Ý Mạn nói.
"Ok, tôi nhất định sẽ chụp Giang Vũ Phỉ thật..."

Từ Phong chưa kịp nói xong, Giang Vũ Phỉ đã thay quần áo đi ra, Từ Phong hai mắt nhìn thẳng, hoàn toàn bị thân thể nóng bỏng của Giang Vũ Phỉ hấp dẫn.
Giang Ý Mạn vỗ vỗ mặt Từ Phong: "Nhìn cái gì vậy? Anh bị Giang Vũ Phỉ mê hoặc rồi à?"
"Boss, dáng người cô ta khiến vật kia của tôi muốn cứng lên luôn ấy.

Nhìn chân dài kìa, cái eo thon kia nữa, trời ạ!" Từ Phong không khỏi hét lên.
Giang Vũ Phỉ đi tới mép bể bơi, trước mắt chỉ có một người đang bơi ở đó, người này có dáng người cao lớn, nước da ngăm đen khỏe khoắn, anh ta đang biểu diễn kỹ năng bơi lội với tốc độ kinh ngạc.
Đây chắc là tổng giám đốc của tập đoàn TM, người được mệnh danh là thần tài.

Anh ta đẹp trai quá!
Người đàn ông bơi đến trước mặt Giang Vũ Phỉ, tháo kính bơi xuống.
Nhìn cô ấy từ dưới lên.
“Muốn xuống sao?” Một giọng nói rất nam ​​tính.
Không biết Từ Phong lấy đâu ra cực phẩm như thế này, nhìn rất được.
“Một chút.” Giang Vũ Phỉ nhìn ra vị thần tài này rất thích bơi lội và tập thể dục, nếu làm theo những gì anh ta thích thì sẽ nhanh chóng ký được hợp đồng hơn.
“Tôi đỡ em.” Người đàn ông vươn tay ra.
Giang Vũ Phỉ đưa bàn tay nhỏ bé của mình đặt trên tay anh, anh kéo, Giang Vũ Phỉ trực tiếp ngã xuống nước, anh ôm cô, một cái ôm kiểu công chúa, không khí xung quanh có chút gợi tình.
Giang Vũ Phỉ xấu hổ thẹn thùng, cô chưa từng được người khác ôm như vậy, bộ quần áo chết tiệt trên người có cũng như không, khi anh ôm cô, trái tim cô như nhảy dựng ra ngoài.
“Em không sao chứ?” Người đàn ông nhìn cô rất dịu dàng.
Giang Vũ Phỉ ngượng ngùng không dám ngẩng đầu lên, chỉ biết lắc đầu, người nóng bừng.
"Mau, chụp mau? Anh muốn để lỡ bức ảnh đẹp như vậy à, muốn chết hả?" Giang Ý Mạn tát vào mặt Từ Phong một cái, cô sắp bị anh ta làm cho tức chết rồi.
“Tôi chụp, tôi chụp, tôi chụp đây.” Từ Phong vội vàng giơ máy ảnh lên, hướng về phía Giang Vũ Phỉ và anh trai vạm vỡ kia, nhấp, nhấp vài tấm ảnh.
Dáng Giang Vũ Phỉ hoàn hảo như vậy, không đi làm người mẫu thì thật đáng tiếc.
“Chụp đẹp vào, chụp sinh động vào.” Giang Ý Mạn đập vào lưng Từ Phong, suýt nữa hất máy ảnh ra khỏi tay anh.

Trong hồ bơi.
Giang Vũ Phỉ e thẹn rời khỏi cơ thể vạm vỡ kia, nước tương đối sâu, cô chưa từng bơi qua, anh vừa mới buông cô ra, cô liền bị chìm lỉm, hai tay khua khua trong nước.
Trong lúc nóng vội, cô chỉ có thể níu vào vòng tay của người đàn ông lực lưỡng.
“Em không biết bơi sao?” Anh đưa tay ôm Giang Vũ Phỉ, cảm giác thật tuyệt khi sờ vào thân thể cô.
Giang Vũ Phỉ lúng túng cười.
“Tôi không biết bơi.”
"Thực ra, bơi lội rất đơn giản.

Nếu em có hứng thú, tôi có thể dạy cho em."
Anh vốn là huấn luyện viên bơi lội, rất thích chỉ bảo cho mấy nữ sinh xinh đẹp, đặc biệt là những người ăn mặc táo bạo như Giang Vũ Phỉ.
"Tôi..." Giang Vũ Phỉ muốn cự tuyệt.
Cô cảm thấy ánh mắt người đàn ông này nhìn mình có chỗ không đúng lắm, anh ta cứ nhìn chằm chằm vào ngực cô, Giang Vũ Phỉ muốn lấy tay che nhưng cô lại đang phải bám víu vào người anh ta.
Chết tiệt! Tất cả đều là lỗi của tên Từ Phong chết tiệt kia, tại sao anh ta lại cho cô mặc loại quần áo này, còn nói tổng giám đốc nhà họ thích.
“Tôi sợ sẽ làm phiền đến anh, thật ra tôi khá ngốc, học rất chậm.” Giang Vũ Phỉ lúng túng cười.
“Không sao đâu.” Người đàn ông lực lưỡng vòng tay ôm eo Giang Vũ Phỉ, để chân cô từ từ nổi lên khỏi mặt nước, anh vòng tay tại eo cô rồi nâng cô lên.
Một động tác khiến người ta lúng túng, Giang Vũ Phỉ cảm giác dường như thân thể mình đã bị lộ hết trước mặt người đàn ông này.
Thực ra thì anh ta cũng rất đẹp trai, lại có gia thế hiển hách, nếu Giang Vũ Phỉ chưa kết hôn, cô rất muốn thử hẹn hò với anh ta, tổng giám đốc tập đoàn TM, được mệnh danh là thần tài, không phải người phụ nữ nào cũng dám mơ mộng.
Trong góc.
Từ Phong và Giang Ý Mạn đều căng mắt ra xem sự tình, nhất là Từ Phong, nước miếng chảy ròng ròng.1
"Giang tổng, Giang tổng, cô nhìn Giang Vũ Phỉ, rõ ràng đang bị người ta ăn đậu hũ rồi mà còn phải tỏ vẻ vui vẻ nguyện ý."
"Giang tổng, nhìn xem, nhìn bàn tay không thành thật của anh trai kia kìa.".

106: Dạy Cho Một Bài Học


Giang Vũ Phỉ học bơi được một lúc, tên đàn ông kia chiếm được khá nhiều tiện nghi của cô, hai người cùng nhau bước lên bờ, thời điểm Giang Vũ Phỉ lên khỏi mặt nước, dáng người xinh đẹp tuyệt trần, khiến người đàn ông cơ bắp nóng lòng muốn đem Giang Vũ Phỉ đi.

Giang Vũ Phỉ biết anh ta đang nhìn mình, cô không né tránh mà tiến lên đón lấy, chọc ngón út vào ngực người đàn ông vạm vỡ.

"Giám đốc, vừa rồi được trò chuyện với anh, tôi rất vui."

Động tác nhẹ nhàng khi3u gợi khiến người đối diện không cưỡng lại được.

“Giám đốc?” Anh chàng lực lưỡng cau mày: “Cô đang gọi tôi à?

Sắc mặt Giang Vũ Phỉ ngưng trọng, anh ta không phải giám đốc của TM sao? Không thể nào, Từ Phong nói anh đang bơi ở đây, đây là bể bơi của tập đoàn TM, người ngoài không thể vào được.

Giang Vũ Phỉ lại cười.

“Xem anh kia, lại còn chọc tôi nữa! Hay là không muốn cùng tôi nói về chuyện hợp tác?” Giang Vũ Phỉ tiến lên một chút, cô ta đang chủ động gợi tình sao?

Anh chàng cơ bắp rất muốn ăn cô, người phụ nữ này tốt đến mức không thể tưởng tượng nổi.

"Hợp tác sao? Em muốn thể hiện thành ý hợp tác với tôi như thế nào..." Anh ta vươn cổ, ghé vào tai Giang Vũ Phỉ, thì thào nói nhỏ.

Giang Vũ Phỉ sửng sốt, chẳng lẽ anh ta muốn cùng cô... sau đó mới nguyện ý ký hợp đồng?

Giang Vũ Phỉ lập tức lui về phía sau nửa bước, cái đó cô làm không được.

"Anh lại trêu tôi rồi. Tôi là người rất đứng đắn, hơn nữa nếu chồng tôi, Thẩm Giai Nghị phát hiện tôi có mối quan hệ bất chính với kẻ khác, thì với tính khí nóng nảy

của anh ấy, tôi sợ anh ấy sẽ cùng TM đấu tới cá chết lưới rách, tổn thương hoà khí thì rất khó nói chuyện, anh nói xem có đúng không?” Giang Vũ Phỉ khá đắc ý nói.

Sau khi nghe tới tên Thẩm Giai Nghị, sắc mặt của người đàn ông cơ bắp tối sầm lại, cô gái này thế mà lại là người phụ nữ của Thẩm Giai Nghị, cho nên anh thật sự không dám động vào.

"Cô đừng hiểu lầm, tôi không nghĩ tới cùng cô làm cái gì, tôi tưởng cô tới đây học bơi. Xem ra tôi nhầm rồi, tôi không phải đối tác mà cô đang tìm." - Anh ta nói.

Giang Vũ Phỉ kinh ngac, rõ ràng Từ Phong đã nói là tổng giám đốc của bọn họ đang một mình ở bể bơi, không có người khác.

“Vậy anh là ai?” Giang Vũ Phỉ hỏi.

"Tôi là huấn luyện viên bơi lội ở đây. Thường thì người của tập đoàn TM đều rất hay đến đây, tôi sẽ dạy bọn họ. Vừa rồi tôi còn tưởng rằng cô cũng muốn học bơi với tôi!" Thái độ của anh ta đối với Giang Vũ Phỉ lập tức thay đổi.

Cho dù Giang Vũ Phỉ có tốt đến đâu, anh ta cũng không thèm nhìn, vì sợ liên quan đến Thẩm Giai Nghị, hơn nữa anh đã động đủ rồi, kiếm được không ít hời, anh ta thật sự không ngờ, vợ của chủ tịch tập đoàn Thẩm thị uy nghiêm lừng lẫy mà vừa rồi lại bị anh ta trêu đùa, phải, chỉ nghĩ thôi đã thấy tuyệt rồi haha!

“Huấn luyện viên bơi lội?” Giang Vũ Phỉ lập tức trở mặt, bắt đầu trách mắng: “Huấn luyện viên bơi lội lại dám đi mạo danh tổng giám đốc.”

Mạo danh?

Chàng trai cơ bắp không được vui.

"Con mắt nào của cô thấy tôi mạo danh? Chính là cô vừa đến liền nhào vào tôi mà? Hóa ra vợ của Thẩm Giai Nghị lại là loại người như vậy!" Bị Giang Vũ Phỉ mắng, anh ta sẽ mắng lại.

"Anh dám động chạm vào tôi, giờ lại còn nói tôi thế này thế nọ? Thản nào, cái loại rác rưởi như anh chỉ có thể làm huấn luyện viên bơi lội suốt đời mà thôi, mãi mãi không thể ngóc đầu lên làm việc lớn được!” Giang Vũ Phỉ tức điên lên.

"Rác rưởi?” Người đàn ông cơ bắp chế nhạo: “Hay là bây giờ cô xuống nước chơi một chút đi?"

"Anh có ý gì?"

Anh ta mỉm cười, vươn tay đẩy Giang Vũ Phỉ ngã xuống nước, cô hoàn toàn không biết bơi, vừa rơi xuống nước liền khua tay liên tục.

"Cứu, cứu tôi!"

Anh chàng cơ bắp không quan tâ m đến cô, chỉ ngồi bên hồ bơi nghịch điện thoại, mặc kệ Giang Vũ Phỉ kêu gọi cầu xin.


Từ Phong và Giang Ý Mạn buồn cười chết mất, nhất là vẻ mặt của Giang Vũ Phỉ khi phát hiện người đàn ông kia không phải tổng giám đốc TM, đã mất công quyến rũ, lại còn bị ăn đậu hũ không ít, xem ra cô ta đã mất công vô ích rồi.

“Giang tổng, nên làm gì với mấy tấm ảnh này đây?” Từ Phong hỏi.

“Về phòng làm việc rồi tính.” Giang Ý Mạn nói.

Sau khi trở lại văn phòng.

Giang Ý Mạn xem đi xem lại những tấm ảnh mấy lần, ngày thường Từ Phong không được tích sự gì, nhưng kỹ năng chụp ảnh lại rất tốt nha. Sao có thể chụp Giang Vũ Phỉ đẹp như vậy?

Đặc biệt là lúc Giang Vũ Phỉ đang chơi đùa dưới nước với anh chàng vạm vỡ kia, cảm giác rất tự nhiên, đẹp như tranh vẽ.

“Từ Phong, nếu là anh, anh sẽ làm gì với những bức ảnh này?” Giang Ý Mạn hỏi.

Lần đầu tiên cô muốn nghe ý kiến từ Từ Phong.

"Ây, cô đừng hỏi tôi! Tôi nào biết dùng để làm gì, chẳng qua là muốn chỉnh Giang Vũ Phỉ chút thôi!” Từ Phong nói.

Đúng lúc này.

Giọng nói của Giang Vũ Phỉ từ ngoài cửa phòng làm việc truyền đến.

"Từ Phong, Từ Phong, anh ra đây."

"Từ Phong, ra đây."

"..."

Là giọng nói của Giang Vũ Phỉ? Chắc cô ta đã phát hiện ra mình bị lừa nên đến tìm Từ Phong tính sổ.

“Giang tổng, Giang tổng, chúng ta phải làm sao bây giờ? Giang Vũ Phỉ sẽ giết tôi mất, làm sao bây giờ?” Từ Phong cuống cuồng.

“Sợ cái gì chứ, đây là tập đoàn TM, là lãnh địa của chúng ta, cô ta làm sao ăn thịt anh được? Tôi trốn trước nhá, anh tự lo liệu đi.” Giang Ý Mạn chui thẳng vào tủ.

Trong phòng làm việc của Giang Ý Mạn có một cái tủ quần áo, thỉnh thoảng có những trường hợp khẩn cấp như tiệc tùng hay chuyện gì đó, cô sẽ thuận tiện thay quần áo trong phòng làm việc luôn.

Ầm.

Giang Vũ Phỉ đạp cửa mở toang ra, rất kiêu ngạo đi vào.

Từ Phong đứng đó một mình, trông tội lắm, đến giờ phút mấu chốt mà sếp lại bỏ mặc anh, lúc nào cô cũng bắt anh phải thu dọn đống hỗn độn.

“Từ Phong, anh cố ý chơi tôi đúng không?” Giang Vũ Phỉ chạy tới, túm lấy cà vạt của Từ Phong.

"Thẩm phu nhân, cô đang nói cái gì vậy? Làm sao tôi dám chọc vào cô chứ? Ai mà không biết chồng cô là Thẩm Giai Nghị, sao tôi dám xúc phạm anh ấy?" Phong tỏ ra bình tĩnh.

"Đừng nói nhảm nữa, quần áo là anh đưa cho tôi, chính anh đã nói tổng giám đốc đang ở trong bể bơi. Kết quả người đó hoàn toàn không phải anh ta, vậy mà anh ta còn dám động chạm vào tôi." Giang Vũ Phỉ tức giận hơn.

“Thẩm phu nhân bị người ta động chạm?” Từ Phong tức giận: “Nói cho tôi biết thằng cha đó là ai, ta sẽ ngay lập tức trói anh ta lại, để anh ta quỳ trước mặt cô và Thẩm Giai Nghị xin lỗi, ngay cả Thẩm phu nhân đây mà cũng dám đùa giỡn!"

Giang Vũ Phỉ sửng sốt trước dáng vẻ đứng đắn của Từ Phong.

Đương nhiên cô không dám để cho Thẩm Giai Nghị biết chuyện, xin lỗi thì thôi đi.

“Thật sự không phải do anh an bài sao?” Giang Vũ Phỉ có vẻ lệch lạc.


"Đương nhiên không phải tôi rồi, tôi đâu có thù oán gì với cô đâu? Với lại, tôi chỉ là một trợ lý nhỏ nhoi, lương mỗi tháng cũng có vài ba đồng ít ỏi, làm gì có cái lá gan kia! Nhưng dù sao thì, tôi cũng chân thành xin lỗi cô, vì đã cho cô trải nghiệm phải những thứ không tốt ở TM, chúng tôi sẽ nhanh chóng tìm ra được người kia, bắt anh ta phải tự mình đến Thẩm thị để xin lỗi, nhất định sẽ cho cô một giải thích thoả đáng." Từ Phong diễn rất đỉnh.

Giang Vũ Phỉ nhanh chóng thả Từ Phong ra.

“Không cần đến xin lỗi, cũng không phải chuyện gì lớn, nếu không phải anh làm thì chắc là có hiểu lầm gì đó rồi. Hay là cho qua đi!” Giang Vũ Phỉ gượng gạo.

"Không được, nếu như chuyện này bị lọt ra ngoài, chúng tôi làm sao dám đối mặt với Thẩm thị nữa? Chúng tôi phải đến để xin lỗi, đặc biệt là Thẩm tiên sinh, nhất định phải giải thích rõ ràng cho anh ấy biết, nếu không sau này anh ấy biết vợ mình bị người ta chơi đùa ngay trong tập đoàn TM, anh ấy sẽ không để yên cho chúng tôi đâu!”.

Giang Ý Mạn ở trong tủ cười đến suýt nữa rớt hàm ra ngoài.

A ha ha ha.

“Từ trợ lý, âm thanh gì vậy?” Giang Vũ Phỉ nghe thấy tiếng động trong tủ quần áo.

Toang!

Sắc mặt Từ Phong cứng đờ, trong nháy mắt liền cảm thấy điều bất thường, anh suýt chút nữa đã quên mất Giang tổng đang ở trong tủ quần áo, cùng Giang Vũ Phỉ tán gẫu lâu như vậy, sợ rằng Giang tổng nhịn không được nên đã tạo ra vài âm thanh nhỏ.

“Không... không... đâu có gì đâu?” Từ Phong lúng túng cười.

“Nhưng tôi nghe rõ ràng, hình như là phát ra từ trong cái tủ kia.”

“Chắc cô nghe nhầm rồi, hay là tiếng chuột kêu đấy. Ở chỗ chúng tôi thường có rất nhiều chuột, hehe!” Từ Phong đổ mồ hôi nhễ nhại.

Giang Vũ Phỉ không tin trong tủ có chuột, chẳng lẽ là người? Cô đi tới, nắm lấy cửa tủ, mở đi.

Kết thúc rồi, kết thúc rồi, Giang đại boss đã bị phát hiện!

“Giang Ý Mạn?” Giang Vũ Phỉ ngỡ ngàng.

Sao Giang Ý Mạn lại chui trong tủ quần áo của tổng giám đốc TM, cô ta đang làm gì ở đây?

Giang Ý Mạn xấu hổ từ trong tủ đi ra.

"Giang Ý Mạn, cô tới đây tìm Từ Phong sao? Vừa rồi hai người ở trong văn phòng này à?" Vẻ mặt Giang Vũ Phỉ chán ghét.

Cô đã biết Giang Ý Mạn và Từ Phong có quan hệ bất chính, nhưng không ngờ bọn họ lại táo bạo như vậy, ngay cả trong phòng của giám đốc TM cũng dám làm bậy.

“Không phải việc của cô.” Giang Ý Mạn vòng tay qua eo Từ Phong.

"Là cô cố ý bảo Từ Phong gài bẫy tôi đúng không? Vậy mà vừa rồi xém chút nữa tôi đã tin lời anh ta nói, nhưng bây giờ, xem ra mọi việc đều do hai người đã tính toán trước rồi."

"Mấy năm trước, không phải cô còn mưu trí hơn tôi sao?"

"Giang Ý Mạn, cô..."

"Tôi làm sao?"

“Giang Ý Mạn, cô chờ đấy, con khốn.” Giang Vũ Phỉ rời đi.

"Được thôi! Làm như là tôi sợ cô lắm ấy, chờ thì chờ." Giang Ý Mạn hừ lạnh một tiếng, ngồi xuống ghế giám đốc, lấy mấy bức ảnh vừa chụp ra xem lần nữa.

Vốn dĩ cô chỉ muốn giữ những tấm ảnh này làm kỷ niệm, nhưng Giang Vũ Phỉ muốn chơi thì cô chơi với cô ta.

Theo tính cách của Giang Vũ Phỉ, bây giờ cô ta sẽ chạy đến chỗ Thẩm Giai Nghị mà khóc lóc, nói rằng Giang Ý Mạn bắt nạt cô ta, nếu đã như vậy thì ra tay nhẫn tâm một chút đi.

“Từ Phong, tìm một số phương tiện truyền thông đáng tin cậy, đem những bức ảnh này tung ra ngoài trong thời gian ngắn nhất, nhất định phải khiến Giang Vũ Phỉ trở thành từ khoá tìm kiếm hot no.1.” Giang Ý Mạn độc đoán nói.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện