Tối, Giang Ý Mạn gọi điện cho Từ Phong, bắt anh mau chóng hoả tốc chạy tới.
Chờ Từ Phong tới nơi, trên người Giang Ý Mạn đã nổi đầy những cục u đỏ, ngứa không chịu nổi.
"Boss, không phải cô bị dị ứng với bơ sao? Vậy mà còn ăn cho lắm vào, cô..." Xém chút nữa Từ Phong bị làm cho tức chết.
"Món kia ngon quá, tôi không để ý, thế mà trong đấy lại có bơ!" Bộ dạng hiện tại của Giang Ý Mạn rất doạ người, so với quỷ không khác là bao, không thể đi gặp mặt người khác.
Từ Phong lôi kéo Giang Ý Mạn, hùng hùng hổ hổ đến bệnh viện.
Kiểm tra rồi lấy thuốc xong xuôi.
Hai người đang đi về hướng thang máy, vừa đi ngang qua phòng Giang Vũ Phỉ, Giang Ý Mạn liếc nhìn vào trong.
Diệp Nam cũng ở đó?
“Từ Phong, điện thoại đâu, chụp lại nhanh, tên Diệp Nam kia tới gặp Giang Vũ Phỉ kìa.” Giang Ý Mạn hối thúc.
Từ Phong lập tức chụp ảnh, có cả ảnh và video, để xem Giang Vũ Phỉ sẽ phủ nhận như thế nào.
“Giang tổng, đã chụp hết lại rồi.” Từ Phong nói.
“Đi mau, đừng để bị phát hiện.” Giang Ý Mạn lôi kéo Từ Phong, vội vàng đi về hướng thang máy.
Cuối cùng vừa đi được vài bước thì tình cờ gặp được Thẩm Giai Nghị từ trong thang máy đi ra, anh ta mang cơm tối cho Giang Vũ Phỉ sao? Người này đối với Giang Vũ Phỉ tốt như vậy, đến khi biết chuyện của Vũ Diệp Nam cùng Giang Vũ Phỉ, e rằng...
“Sao cô lại ở đây?” Thẩm Giai Nghị hỏi Giang Ý Mạn.
“Giang tổng, tôi đi lấy xe trước.” Từ Phong chuồn lẹ.
Trên lối đi.
Dáng người Thẩm Giai Nghị cao lớn, Giang Ý Mạn thấy mình thật nhỏ nhắn khi đứng đối mặt với anh.
“Mặt cô bị sao vậy?”
"Bị dị ứng mỹ phẩm ấy, tôi đã khám và lấy thuốc rồi.
Anh đến đây để đưa cơm cho Giang Vũ Phỉ sao? " Giang Ý Mạn ngượng ngùng cười.
Cô biết hiện tại mình xấu xí như thế nào, cô không muốn để Thẩm Giai Nghị nhìn thấy bộ dạng mình như vậy, vì sợ sau này anh sẽ cười nhạo cô.
Thẩm Giai Nghị gật đầu, nhưng không nói thêm gì.
Hiện tại vẫn chưa thể chứng minh được đứa con trong bụng Giang Vũ Phỉ không phải của anh.
Anh định xoay người bước đi, nhưng Giang Ý Mạn lại ngăn anh lại.
“Mà này, anh mới đổi bác sĩ cho Giang Vũ Phỉ à?” Giang Ý Mạn hỏi.
Cô không muốn nói quá nhiều, nhưng vẫn muốn nhắc nhở Thẩm Giai Nghị, cho anh ta nhìn ra chút manh mối, hiện tại hẳn là Thẩm Giai Nghị vẫn chưa biết đến sự tồn tại của Vũ Diệp Nam.
"Không."
"Vậy sao? Vừa rồi tôi nhìn thấy một bác sĩ nam lạ mặt ở trong phòng cùng cô ấy, còn tưởng anh đã đổi bác sĩ!" Giang Ý Mạn mỉm cười: "Hình như vị bác sĩ ấy còn chưa đi ra đâu, ở trong đấy thật lâu."
Bác sĩ nam?
Thẩm Giai Nghị chân dài xông vào phòng, Giang Ý Mạn cũng chưa rời đi, mà đứng ở mép cửa xem xét tình hình.
Lúc Thẩm Giai Nghị vào, Vũ Diệp Nam đang đứng bên giường bệnh.
Giang Ý Mạn nói không sai, đúng là có một bác sĩ nam lạ mặt ở trong này, Thẩm Giai Nghị đi tới, cũng không tức giận mà mở nắp hộp cháo ra, rất tự nhiên ngồi ở đầu giường, tự mình đút cho Giang Vũ Phỉ ăn.
Cháo vẫn còn nóng hổi, người hầu đưa cho anh ngay khi vừa nấu xong, Giang Vũ Phỉ bị nóng đến mức miệng bốc khói, mà Thẩm Giai Nghị vẫn cứ đút cho cô ăn, cô không dám làm anh tức giận, chỉ có thể mở miệng nuốt cháo xuống.
Diệp Nam tức giận đến mức nắm chặt tay, anh thật muốn đánh chết Thẩm Giai Nghị, rõ ràng là anh ta đang ức hiếp Vũ Phỉ.
“Thẩm tiên sinh, vợ anh đang mang thai, cô ấy không thể ăn mấy đồ quá nóng, anh nên để đồ ăn nguội một chút.” Diệp Nam không kìm lòng được, nhắc nhở Thẩm Giai Nghị với giọng điệu của một bác sĩ.
Thẩm Giai Nghị không nghe lời, vẫn đút vào miệng Giang Vũ Phỉ.
"Đây là vợ tôi, tôi muốn cho ăn thế nào cũng được, không cần anh phải nhắc nhở! Trừ phi...!anh quan tâm cô ấy?” Nói xong câu