Trong phòng ngủ.
Sau khi tắm xong, Giang Ý Mạn dựa người vào đầu giường, trong lòng là con búp bê mà Đóa Đóa đã tặng cô.
Giang Vũ Phỉ hiện tại được đưa đến một biệt thự khác để "dưỡng thai".
Cô đã thuyết phục Thẩm Giai Nghị, mỗi ngày sẽ đều cho Đoá Đoá call video với mẹ một lần, để con bé đỡ nháo.1
Cô rất có niềm tin, tin rằng chỉ trong khoảng thời gian ngắn nữa thôi, cô nhất định có thể thân thiết hơn với Đóa Đóa, để cho Đóa Đóa không cần lệ thuộc vào Giang Vũ Phỉ nữa, đến lúc đó, Giang Ý Mạn mới có thể dễ dàng lấy lại được Đóa Đóa và Hiên Hiên.
Cô gọi điện cho Từ Phong.
Bảo anh ngày mai hãy bỏ hết công việc lại, đi tìm trung tâm mẫu giáo tốt nhất, tìm được thì lập tức báo cho cô biết.
Giang Ý Mạn nằm xuống giường, cô thu mình, ôm búp bê rồi nhắm mắt lại, đêm nào cô cũng ngủ cùng búp bê, giống như đang ngủ cùng với Đoá Đoá vậy.
Chiều hôm sau.
Từ Phong gọi nói rằng anh đã tìm được trường học rồi, hiện tại đang ở trong trường.
Giang Ý Mạn nhận được cuộc gọi liền lập tức lái xe đến.
“Giang tổng, cô xem, như thế này đã đủ sịn sò chưa?” Từ Phong và Giang Ý Mạn đang đứng trước cổng trường.
Từ Phong giới thiệu trung tâm mẫu giáo cho Giang Ý Mạn, chưa cần nói đến chuyện dạy học, chỉ riêng khoản cổng trường thôi cũng khiến người ta mê mẩn rồi.
“Chỉ nhìn thì không thể tin tưởng được, chúng ta vào xem thử.” Giang Ý Mạn nói.
Giang Ý Mạn và Từ Phong cùng nhau bước vào trường, sân trường rất rộng, khu vui chơi cũng rất đẹp đẽ, đồ sộ, có nhiều loại mô hình khá phù hợp với trẻ nhỏ.
"Giang tổng, nhìn xem, mấy chỗ này thật đẹp.
So với cái trường mẫu giáo tôi học hồi bé thì tốt hơn nhiều, làm cho tôi thật muốn trở về lúc nhỏ!” Từ Phong khao khát.
Giang Ý Mạn vung tay tát tới, trực tiếp làm tan nát giấc mộng của anh.
“Chúng ta đi xem giáo viên ở đây dạy thế nào, giáo viên mới là quan trọng nhất.” Giang Ý Mạn nói.
Hai người đến khu dạy học, thay vì vào lớp, bọn họ lại đứng ngoài cửa, Giang Ý Mạn quan sát rất kỹ, xem xem giáo viên hòa mình với bọn trẻ như thế nào.
Chất lượng giáo viên ở đây cũng rất cao, từ mấy cử chỉ cười nói là có thể nhìn ra được, Giang Ý Mạn chụp ảnh và quay video lại, sau đó gửi cho Thẩm Giai Nghị.
Thẩm Giai Nghị đang ở nhà chăm sóc cho Đóa Đóa, hiện tại anh đã trở thành một "bảo mẫu pro", dù phải điều hành một công ty lớn đến đâu, anh vẫn sẽ dành thời gian ở nhà chăm sóc Đóa Đóa mỗi ngày.
Điện thoại của anh liên tục reo chuông thông báo, mỗi lần anh bấm vào đều là ảnh, video, còn có cả giọng nói của Giang Ý Mạn, hỏi anh thấy tình hình thế nào, nếu được thì đăng ký.
Giang Ý Mạn gửi xong, thấy rất hài lòng, nhưng Thẩm Giai Nghị lại chẳng thèm đáp lại tin nhắn, để bàn bạc với anh, Giang Ý Mạn liền trực tiếp gọi điện cho qua.
Thẩm Giai Nghị đang đút cơm cho Đóa Đóa, anh đặt điện thoại lên trên bàn, mở loa ngoài để mọi người xung quanh, bao gồm cả Đóa Đóa đều có thể nghe thấy giọng nói của Giang Ý Mạn.
"Vừa rồi anh đã xem ảnh và video tôi gửi cho chưa? Tôi thấy trung tâm mẫu giáo này rất tốt.
Cũng là một trong những trường quý tộc tốt nhất hiện nay.
Ngoại trừ học phí đắt đỏ, mọi thứ khác đều khá ổn áp, anh nghĩ sao? ”Giang Ý Mạn hỏi.
Thẩm Giai Nghị không ngờ Giang Ý Mạn lại đi tìm trường học cho Đóa Đóa sớm như thế.
“Đóa Đóa, con thích không?” Thẩm Giai Nghị hỏi Đóa Đóa.
Vừa rồi anh đã cho Đóa Đóa xem ảnh và video, nhưng Đóa Đóa không hề phát biểu ý kiến gì, anh tôn trọng suy nghĩ của Đóa Đóa.
Đóa Đóa không nói, nó chỉ ngẩng đầu lên, lo sợ nhìn ba ba, Đóa Đóa không muốn đi học, nó rất sợ những thứ xa lạ.
"Hay là, bây giờ anh có thời gian không? Anh đem Đóa Đóa qua đây đi, cho con bé cảm nhận một chút xem có thích không." Giang Ý Mạn nói
“Cũng được.” Thẩm Giai Nghị đồng ý.
Nửa giờ sau.
Thẩm Giai Nghị cao to đẹp trai dẫn theo Tiểu Đóa Đóa siêu cấp đáng yêu, hai người đồng thời xuất hiện trong trường học, khí thế này, bộ dáng này quả nhiên khiến người ta mê đắm, ai đi ngang qua cũng không nhịn được mà quay lại ngước nhìn.
“Ở đây.” Giang Ý Mạn vui vẻ chạy tới.
Cô cúi người trước mặt Đóa Đóa.
“Đóa Đóa, chúng ta lại gặp nhau rồi, con có nhớ dì không? Ôm một cái nào.” Giang Ý Mạn mở rộng vòng tay, mong đợi Đóa Đóa sẽ nhào vào lòng cô.
Đóa Đóa nắm chặt tay ba ba, nó đang lưỡng lự không biết có nên ôm dì hay không.
Mẹ dặn nó phải cẩn thận với Giang Ý Mạn - một người rất mưu mô muốn cướp đi ba ba.
Từ khi mẹ bị ba ba đuổi đi, Đóa Đóa thấy dì Giang Ý Mặc thường xuyên đến nhà mình, trong tiềm thức nó lại cho rằng những gì mẹ nói là đúng, dì ấy muốn cướp ba ba, muốn chiếm chỗ của mẹ.
Đóa Đóa rất khó xử, trong đầu nó đang đấu tranh tư tưởng, không biết lựa chọn như thế nào.
"Không sao, dì dắt Đóa Đóa đi vậy, chúng ta cùng nhau đi dạo quanh trường đi.
Trong trường có rất nhiều trò vui, con có muốn ra đấy chơi không, Đoá Đoá?"
Lần trước cô ôm Đóa Đóa, Đóa Đóa không có từ chối, lần này sao lại từ chối rồi?
Đóa Đóa ngẩng đầu nhìn ba ba, do dự một lúc rồi đưa một tay về phía Giang Ý Mạn, nhưng tay còn lại vẫn nắm chặt lấy ba.
Giang Ý Mạn và Thẩm Giai Nghị đi hai bên, Đóa Đóa nhỏ bé đi ở giữa, ba người đi rất chậm, từng bước từng bước đi vòng quanh trường học.
Có một cơn gió nhẹ thổi, khoảnh khắc ấy, thật