Giang Ý Mạn ngốc nghếch nhìn chằm chằm thầy, bộ dáng của anh khi giang hai tay thật sự siêu đẹp trai, chẳng kém Thẩm Giai Nghị một chút nào, khí thế của hai người bọn họ đều là loại sẽ làm cho ngàn vạn trái tim thiếu nữ trầm mê.
Giang Ý Mạn suy nghĩ một chút, cô đi qua, nhào vào trong ngực anh, khi hai người ôm nhau vẫn có cảm giác giống như trước kia, cái ôm vẫn ấm áp như vậy, hai tay Cố Phong Hàm vòng qua eo Tiểu Mạn, ôm chặt cô trong lòng.
"Vừa rồi anh thấy em và Thẩm Giai Nghị cùng đi vào đây, hai người rất thân sao?" Anh hỏi.
"Vì Đóa Đóa và Hiên Hiên nên dạo này em mới thường xuyên ở cùng với anh ta." Giang Ý Mạn ngoan ngoãn tựa vào người thầy.
Cô hiểu chứ, nếu như bây giờ cô đột nhiên xa lánh thầy mà đi gần gũi thân quen với người khác, trong lòng anh nhất định sẽ khó chịu.
Anh đã cố gắng bảo vệ cô nhiều năm như vậy, cho cô những điều tốt đẹp nhất, Giang Ý Mạn không có cách nào báo đáp anh, cô chỉ có thể làm trò giỏi của anh cả đời, ngoan ngoãn ở bên cạnh anh, tựa như người nhà vậy.
"Nếu không thân thì sau này cũng đừng qua lại nữa, chuyện cướp con, em cứ giao cho anh, ngày mai anh sẽ giúp em giải quyết ổn thoả mọi việc, có được không?" Cố Phong Hàm đã sớm có kế hoạch.
Dựa theo lực lượng khủng của anh, chỉ cần một ngày là có thể giải quyết được tất cả mọi chuyện, hai ngày sau có thể dẫn Tiểu Mạn cùng con của cô rời khỏi đây.
"Thầy, xin đừng." Giang Ý Mạn hoảng hốt thoát khỏi ngực Cố Phong Hàm.
"Hiện tại Đóa Đóa và Hiên Hiên đều không biết hai người bọn chúng là con của em, bọn chúng đều rất mẫn cảm, phải để cho từ từ tiếp nhận, chuyện này vẫn nên để em xử lý thì hơn! Thầy đừng ra tay, mặc kệ em, được chứ?" Giang Ý Mạn van xin, giọng điệu giống như đang làm nũng.
Sao lại mặc kệ được?
Nếu Cố Phong Hàm mặc kệ, sợ là Giang Ý Mạn sẽ phải hao tổn tâm sức ở nước F nhiều năm, anh không muốn như vậy.
"Trước tiên cứ cướp về đi, sau đó sẽ chậm rãi bồi dưỡng tình cảm, không tốt sao? Chỉ cần bọn chúng biết em muốn tốt cho chúng, chắc chắn sẽ chấp nhận em thôi.
Về phần Thẩm Giai Nghị kia, em không cần phải sợ anh ta.
Có anh ở ngay đây, cam đoan sẽ không có người nào dám làm tổn thương em." Cố Phong Hàm có mười phần tự tin.
Thật như vậy, chỉ cần anh xuất thủ là có thể tiêu diệt Thẩm Giai Nghị ngay lập tức.
"Không cần, thầy không thể xuống tay với Thẩm Giai Nghị, tuyệt đối không thể." Giang Ý Mạn có chút kích động, phản ứng của cô so với vừa rồi còn lớn hơn.
Cố Phong Hàm cảm nhận được nội tâm của Tiểu Mạn thay đổi, cô càng ngày càng nghiêng về phía Thẩm Giai Nghị, có lẽ, người đàn ông kia đã bất tri bất giác đi vào nội tâm của cô, chỉ là ngay cả chính cô cũng không phát hiện ra.
"Nếu như không phải vướng Thẩm Giai Nghị, em đã sớm cướp được bọn nhỏ trở về rồi, sao bây giờ còn bảo vệ anh ta?" Cố Phong Hàm trở nên nghiêm túc, có lẽ anh đang ghen tỵ, trong lòng chua xót.
"Thầy, không phải, em..." Giang Ý Mạn rất muốn giải thích.
"Điều anh thấy chính là như vậy." Cố Phong Hàm tức giận.
"Ôi chao, thầy thật sự đã hiểu lầm ý của em rồi!" Giang Ý Mạn đi lên phía trước, kéo góc áo anh lắc trái lắc phải làm nũng: "Em thật sự chỉ vì muốn tốt cho Đóa Đóa và Hiên Hiên mà thôi, anh không biết đâu, Giang Vũ Phỉ đã khống chế Đóa Đóa ngay từ khi con bé còn nhỏ, hiện tại tư tưởng của Đóa Đoá hoàn toàn bị Giang Vũ Phỉ tẩy não, em phải từng bước từng bước đến gần con bé, nếu không, chỉ sợ rằng Đóa Đóa sẽ sống đau đớn cả đời này, em cũng sẽ cảm thấy mình có lỗi với con bé."
Cố Phong Hàm cũng hiểu.
"Vậy trước tiên bắt đầu từ Đóa Đóa.
Anh đã mời bác sĩ tâm lý trẻ em tốt nhất Châu Á đến đây rồi, giao Đóa Đóa cho ông ta đi!"
Vì Giang Ý Mạn, anh thật sự đã tận hết sức lực.
"Thật sao? Thầy, anh quá giỏi, làm sao anh biết em đang cần một bác sĩ tâm lý cho trẻ em vậy?" Giang Ý Mạn vui vẻ nhảy dựng lên, cười rộ lên giống như một đứa trẻ.
Cố Phong Hàm cũng nở nụ cười, anh rất thích nhìn Tiểu Mạn cười.
Cốc...!Cốc...!Cốc.
Ai gõ cửa thế?
"Vào đi." Vẻ mặt Cố Phong Hàm nghiêm túc trở lại.
Cạch.
Cửa bị đẩy ra, một tay Giang Vũ Phỉ vịn lên cửa, dáng người thướt tha, eo như rắn nước bám vào khung cửa, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm trên người Cố Phong Hàm, vừa nhìn đã biết tới nịnh nọt.
Giây tiếp theo.
Tay chân Giang Vũ Phỉ cứng ngắc, cô ta không biết Giang Ý Mạn cũng ở đây, Giang Ý Mạn còn nhanh chân hơn cô ta? Nhanh như vậy sao? Giang Vũ Phỉ xấu hổ cười cười, vội vàng đứng thẳng người, ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào.
"Cố tiên sinh, chào Ngài, tôi rất vui khi được gặp Ngài, không nghĩ tới