Lý Từ là đàn ông, anh ta cũng có tôn nghiêm, không cần vợ mình đi nịnh nọt trước mặt người đàn ông khác.
"Anh đang nói cái quái gì vậy?" Giang Vũ Phỉ vung tay, Lý Từ nắm rất chặt, cô ta không hất tay anh ra được.
"Lời này hẳn nên là tôi hỏi cô mới đúng! Hôm nay nếu tôi không đến, cô còn định kết hôn luôn với thằng này à?" Lý Từ nói chuyện rất khó nghe.
Bình thường, anh cũng không dám nói chuyện như vậy ở trước mặt Giang Vũ Phỉ, khi ở nhà, đều là anh rót nước rửa chân cho Giang Vũ Phỉ, hầu hạ cô thật tốt.
"Lý Từ, anh ăn phải gan hùm rồi đúng không? Bỏ tay ra." Giang Vũ Phỉ tức giận.
Lý Từ càng tức giận hơn.
Anh trực tiếp vác Giang Vũ Phỉ lên vai, mang về nhà giải quyết.1
- -------------
"Đúng rồi, bên trụ sở chính nhất định là có một đống việc đang chờ thầy về giải quyết, lúc nào thầy đi?”Giang Ý Mạn rất rất muốn Cố Phong Hàm mau chóng đi.
"Em cũng phải đi cùng anh." Cố Phong Hàm nói.
Lần này anh tới nước F, ngoại trừ việc giúp Tiểu Mạn giải quyết phiền toái ra, quan trọng hơn hết chính là dẫn cô về trụ sở chính.
Để cô ở đây anh cũng không yên tâm.
"Nhưng em còn có rất nhiều chuyện chưa làm xong, nếu không hay là thầy trở về trước, em làm xong việc sẽ tự mình trở về, có được không?" Trong lòng Giang Ý Mạn đang có loại tư vị nói không nên lời.
Vừa nghĩ đến một ngày nào đó sẽ phải rời khỏi nơi này, cô liền cảm thấy luyến tiếc, cũng không biết là đang luyến tiếc phong cảnh của nước F, hay là luyến tiếc những người ở nơi đây, cảm thấy trống rỗng lạ thường.
"Tiểu Mạn, chơi quá đủ rồi, lần này em nhất định phải nghe lời anh.
Nếu em không nỡ xa gia đình, thì đem luôn ba em cùng qua đó, anh sẽ giúp em an bài tất cả mọi chuyện." Cố Phong Hàm nghiêm túc nhìn Giang Ý Mạn.
Bình thường, mọi chuyện anh đều để cô tự quyết định, nhưng lúc này đây, anh muốn bá đạo một lần.
"Nhưng em..." Giang Ý Mạn thật sự không muốn rời đi nhanh như thế.
"Nếu em không nghe lời, vậy kế tiếp, anh sẽ dùng phương thức của mình để giải quyết hết thảy, chắc em cũng đã hình dung ra cách làm của anh rồi." Đây là lần đầu tiên Cố Phong Hàm uy hiếp Giang Ý Mạn.
Kỳ thật cũng không tính là uy hiếp, bởi vì anh làm như vậy cũng đều là vì muốn tốt cho Tiểu Mạn, bảo đảm an toàn cuộc sống của cô.
Đây là lời hứa cuối cùng của Cố Phong Hàm với mẹ của Tiểu Mạn, anh nhất định phải làm được.
Nếu không, chờ ngày nào đó anh sang thế giới bên kia, nhìn thấy bà ấy, Cố Phong Hàm làm sao dám đối mặt.
Với cả anh cũng có tư tâm khác, không muốn để cho Tiểu Mạn tiếp tục dây dưa với Thẩm Giai Nghị.
"Trước kia anh sẽ không như vậy, thầy, anh thay đổi rồi." Giang Ý Mạn không ngẩng đầu nhìn Cố Phong Hàm, cái miệng nhỏ nhắn cũng sắp nghẹn lại.
"Cứ coi như anh đã thay đổi đi!" Cố Phong Hàm thản nhiên nói.
"Được rồi, được rồi, em đồng ý cùng anh trở về trụ sở chính, vậy anh cũng phải đồng ý với em, chuyện kế tiếp phải để em tự mình xử lý, anh không được tùy tiện nhúng tay vào, nếu anh vi phạm ước định giữa hai ta, vậy em sẽ không trở về đâu." Giang Ý Mạn nói.
"Được, em có một tuần." Cố Phong Hàm đưa ngón út ra.
Gì?
Một tuần? 7 ngày? Quá gấp gáp, căn bản là không thể có biện pháp xử lý tốt được, Giang Ý Mạn rất khó xử.
"Không được đổi ý, rõ chưa?" Ngón tay Cố Phong Hàm vẫn đang duỗi ra.
Giang Ý Mạn buồn nản đưa ngón tay út qua ngoặc tay với thầy, thầy thật sự càng ngày càng quá đáng, hạn chế cuộc sống tự do của cô, hừ, thật chán ghét.
Giang Ý Mạn nói thầm trong lòng, cũng không phải thật sự giận, bởi vì anh cũng chỉ vì muốn tốt cho cô!
"Tý nữa chúng ta đến nhà em." Cố Phong Hàm đột nhiên nói.
What? Giang Ý Mạn bị anh dọa chết khiếp.
"Đến nhà em làm gì?"
"Sao, thân là thầy của em, nuôi em tận năm năm trời, mỗi ngày đều cho em ăn ngon mặc đẹp, yêu chiều em như thế, vậy mà em ngay cả đưa thầy mình đến nhà ngồi chơi cũng không được à?" Miệng Cố Phong Hàm giống như đốt pháo, liệt kê ra một đống chuyện.
Anh muốn đi thăm và gặp mặt ba của Tiểu Mạn.
Giang Ý Mạn cẩn thận suy nghĩ, thấy thầy nói cũng rất có lý, quả thật là nên mời thầy đến nhà ngồi một chút.
"Được rồi, vậy để em gọi điện thoại cho ba, bảo ông ấy tối nay nên làm thêm mấy món ăn, có khách đến." Giang Ý Mạn lập tức gọi điện thoại cho ba.
Đây là lần đầu tiên Tiểu Mạn chính thức dẫn người về nhà ăn cơm, ông Quốc còn tưởng con gái mình đã có bạn trai, cả buổi chiều đều bận rộn trong phòng bếp, tâm tình rất kích động!
Trước cửa nhà Giang Ý Mạn, có hơn mười chiếc xe sang trọng đang đậu ngay ngắn, tất cả đều là Rolls-Royce.
Giang Ý Mạn cùng ông thầy của mình đứng ở bên ngoài biệt thự, cô cười khổ.
"Thầy, sao anh mua nhiều đồ như vậy." Giang Ý Mạn rất muốn chết.
Thầy nói muốn đến nhà cô ngồi một chút, Giang Ý Mạn cảm thấy có lý, dù sao thầy cũng cưu mang mình tận năm năm cơ mà! Sau đó anh lại nói không thể đến tay không, Giang Ý Mạn tưởng là tùy tiện mua chút hoa quả là được.
Kết quả thì hay rồi.
Thầy thiếu chút nữa thì chuyển cả con phố tới đây, hơn nữa những nơi anh đi qua toàn là cửa hàng xa xỉ cao cấp, bên trong hơn mười chiếc xe kia đều là đồ do anh mua.
Mấy thứ này, nếu như đổi ra thành tiền mặt, có thể mua lại căn biệt thự đang ở của nhà Giang Ý Mạn luôn, vậy còn không bằng trực tiếp tặng luôn cái biệt thự!
"Tưng đây có bị ít thành ý quá không nhỉ?" Cố Phong Hàm vẫn cảm thấy chưa đủ, hay là đặt thêm đồ?
"Thôi, thôi, thôi, đúng rồi, lát nữa nói chuyện phiếm với ba, ngàn vạn lần đừng nói anh là chủ tịch tập đoàn TM, cũng đừng nói em là tổng giám đốc, chuyện này em không muốn nói với ông ấy, em