"Tôi thích Giang Ý Mạn, nên sẽ đối tốt với cô ấy, không giống một số người, ngay cả dũng khí thừa nhận mình có thích người ta không cũng không có." Thẩm Giai Nghị nói xong, liền xoay người rời đi.
Những lời này của anh thành công công kích Cố Phong Hàm.
Không phải không dám thừa nhận, là không muốn mang đến phiền phức cho Tiểu Mạn.
Cố Phong Hàm biết vị trí của mình ở trong lòng Tiểu Mạn.
Cô coi anh là thầy, coi anh như người một nhà.
Nhưng anh lại có ý nghĩ kia với Tiểu Mạn.
Thứ tình cảm này, nên bắt cô phải đối mặt như thế nào, anh làm sao nói cho Tiểu Mạn biết đây?
"Thẩm Giai Nghị, anh thật sự cảm thấy mình có thể cho Tiểu Mạn hạnh phúc sao? Để ở bên cô ấy, anh cần phải vượt qua bao nhiêu trở ngại, anh đã tính kỹ chưa?"
Thẩm Giai Nghị muốn có được Tiểu Mạn, muốn ở cùng với cô, so với Đường Tăng đi Tây Thiên lấy kinh, trải qua chín chín tám mươi mốt khiếp nạn còn khó hơn.
"Không thử thì làm sao biết được?" Thẩm Giai Nghị đi ra ngoài.
Nhìn Thẩm Giai Nghị cuồng vọng tự đại như vậy, Cố Phong Hàm liền khinh thường, anh cũng đã từng cuồng vọng như thế, nhưng cuối cùng có ích lợi gì chứ?
Giang Ý Mạn từ trong toilet đi ra, vừa vặn nhìn thấy Thẩm Giai Nghị từ trong phòng làm việc của thầy đi ra ngoài.
Chẳng lẽ vừa rồi thầy đã nói gì cùng Thẩm Giai Nghị?
Xong rồi, lấy khí thế cường đại của thầy, khẩu khí hùng hổ bức người, sợ là ai ở trước mặt anh đều sẽ bị thương.
Giang Ý Mạn đuổi theo, đuổi tới cửa khách sạn.
"Anh không bị sao chứ?" Giang Ý Mạn hỏi.
"Tại sao tôi lại phải bị sao?" Rõ ràng là Thẩm Giai Nghị đang đùa giỡn với cô.
"Vừa rồi tôi nhìn thấy anh từ trong phòng của Cố tiên sinh đi ra, anh ấy không làm khó anh chứ?" Giang Ý Mạn hỏi.
"Cô đang quan tâm đến tôi, sợ tôi bị người ta làm khó?"
Quan tâm?
"Mới không có, chỉ là tùy tiện hỏi một chút! Nhưng nhìn anh như này cũng không giống bị làm khó, không còn sớm nữa, anh trở về đi!" Giang Ý Mạn xoay người, Thẩm Giai Nghị lại bắt lấy cổ tay cô, kéo cô về phía mình.
Giang Ý Mạn không kịp phản ứng, trực tiếp bị Thẩm Giai Nghị kéo vào trong ngực, cô dán người vào ngực anh, nghe thấy rõ nhịp tim của anh.
Giang Ý Mạn choáng váng, khuôn mặt đỏ bừng.
Cô thử thoát ra, kết quả lại bị Thẩm Giai Nghị ôm chặt.
"Cô cùng Cố Phong Hàm rốt cuộc có quan hệ gì?" Thẩm Giai Nghị nhẹ giọng hỏi.
Thanh âm của anh như có từ tính, vây quanh Giang Ý Mạn.
"Không có quan hệ gì cả." Giang Ý Mạn nói: "Bạn bè bình thường, vừa vặn lại có chút giao tình."
Giang Ý Mạn không nói thật, càng không thể nói cho Thẩm Giai Nghị biết cô là trò của Cố Phong Hàm.
"Nếu như chỉ là bạn bè bình thường, vậy cô nên cách xa anh ta ra một chút.
Anh ta có suy nghĩ đen tối với cô, chắc là cô cũng nhìn ra được." Thẩm Giai Nghị nói.
Anh chính là đang ghen, không muốn nhìn thấy Tiểu Mạn quá mức thân thiết với người đàn ông khác, hơn nữa lại là loại đặc biệt có mị lực như Cố Phong Hàm, Thẩm Giai Nghị sợ mình còn chưa xuống tay, người con gái anh thích đã bị thằng khác bắt cóc đi mất.
"Anh đang nói cái gì vậy?" Lúc này Giang Ý Mạn mới tìm cơ hội thoát ra từ trong ngực của Thẩm Giai Nghị.
Cô đang suy nghĩ, vừa rồi Thẩm Giai Nghị ôm cô, lại nói những lời này, chẳng lẽ bởi vì anh cũng thích cô, đối với cô cũng có những suy nghĩ đấy?
"Cách xa anh ta một chút là được rồi, con gái như cô, ở bên ngoài phải biết bảo vệ bản thân chứ." Thẩm Giai Nghị đặc biệt nghiêm túc nói, làm sao lại có thể cảm giác giống như anh là ba của Tiểu Mạn vậy?
"Vậy thì tôi nên tránh xa anh một chút mới đúng, anh vừa mới ôm tôi đấy." Giang Ý Mạn thẹn thùng, cô xoay người chạy nhanh đi.
Phải rồi, anh vừa ôm cô.
Lúc này Thẩm Giai Nghị mới phản ứng lại, anh thế mà kìm lòng không được, đi ôm Giang Ý Mạn!
Nhà của cậu bạn tên Dương.
Thẩm Giai Nghị đem chuyện hôm nay nói cho Dương nghe, nói rằng anh đã ôm Giang Ý Mạn.
"Thế mày cảm thấy như thế nào khi ôm cô ấy?"
"Rất thích." Thẩm Giai Nghị nói.
Thích đến nỗi anh còn muốn tiếp tục ôm, vậy mà Giang Ý Mạn lại chạy quá nhanh.
"Đương nhiên rồi, mày thích cô ấy, tất nhiên là muốn ôm ấp người ta rồi, cố lên! Hy vọng mày có thể ôm được cô vợ mới về nhà." Dương nói.
"Dương, mày nói xem khi tao ôm Tiểu Mạn, cô ấy sẽ có cảm giác như thế nào? Cô ấy cũng thích tao chứ? Nếu cô ấy không thích tao, vậy thì tao chủ động cũng vô ích." Hiện tại tâm trạng Thẩm Giai Nghị rất mâu thuẫn.
"Tao hỏi mày, cô ấy lập tức đẩy mày, hay là qua một thời gian dài mới đẩy ra, hay là không muốn đẩy ra?" Dương cảm giác, hiện tại anh sắp trở thành chuyên gia tình yêu mất rồi.
"Sau một thời gian mới đẩy ra! Mặt cô ấy hình như còn có chút đỏ." Thẩm Giai Nghị cũng không chắc chắn, bởi vì trời quá tối, không thấy rõ ràng.
"Nếu là như vậy, Giang Ý Mạn kia đối với mày hẳn là có hảo cảm, ít nhất cũng không chán ghét, mày cứ theo đuổi đi, người ta chắc chắn sẽ đổ."
"Khó lắm." Thẩm Giai Nghị cảm thấy rất khó.
Bởi vì anh không hay chủ động, bình thường những người con gái kia cũng không cần anh chủ động đã tự mình nhào tới, nhưng Giang Ý Mạn lại không giống, nhất định phải chờ anh nhào tới, vấn đề là anh không phải người giỏi chủ động!
"Mày thật là, nếu tao mà có diện mạo của mày,