Thân ảnh cao lớn của Cố Phong Hàm đứng bên cạnh trực thăng riêng, hai tay chắp sau lưng, anh vẫn đang đăm đăm nhìn về phương hướng Tiểu Mạn có thể xuất hiện.
Biết rõ rằng cô sẽ không đến, nhưng anh vẫn kiên quyết chờ đợi đến giây phút cuối cùng.
Có lẽ, là trong lòng có chấp niệm, có lẽ, là anh thật sự rất muốn mang Tiểu Mạn đi, muốn bảo hộ cô suốt cuộc đời! Nhưng anh đã lựa chọn để Tiểu Mạn đi trên con đường mà cô thích.
Buông bỏ - rất khó, nhưng có lẽ anh vẫn phải buông bỏ.
Thỉnh thoảng anh lại liếc mắt nhìn đồng hồ trên cổ tay, hiện tại đã là 9h55 phút mà cô chưa tới thì khẳng định là sẽ không tới.
“Chủ tịch, thời gian không còn sớm, nhân viên bên trụ sở chính còn đang chờ anh trở về chủ trì cuộc họp.” Trợ lý lại tới thúc giục.
Lịch trình của Cố Phong Hàm rất dày đặc, để có thể ở lại nước F vài ngày, anh đã bỏ qua và hoãn lại rất nhiều dự án công việc quan trọng, lần này trở về sợ là sẽ bận rộn đến tắt thở.
“Chờ một chút nữa đi.” Cố Phong Hàm thản nhiên nói, anh vẫn nhìn chăm chú vào nơi đó.
Đúng 10 giờ.
Giang Ý Mạn vẫn không xuất hiện, trong lòng Cố Phong Hàn như có tảng đá đè nặng.
Đây chính là kết cục, chứng minh anh và Tiểu Mạn vô duyên, kiếp này chỉ có thể làm thầy trò.
“Đi thôi!” Cố Phong Hàm xoay người bước lên trực thăng.
Trợ lý thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đuổi theo, bảo phi công lập tức cất cánh, miễn cho chủ tịch lại dềnh dàng đắn đo, thời gian rất gấp, chủ tịch còn quá nhiều việc cần phải xử lý.
Giang Ý Mạn dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới, cô chạy vào trong sân bay, chờ cô chạy vào, trực thăng của thầy đã cất cánh.
Cô ngẩng đầu, nhìn thầy trên không trung, phía trên còn có kí hiệu của tập đoàn TM.
Chắc thầy thất vọng lắm! Xin lỗi, tạm thời không thể trở về với thầy được, nhưng cô nhất định sẽ trở về trụ sở chính vào một ngày không xa, thầy nói đúng, nơi này quả thực không thích hợp với cô, một mảnh đất chứa đựng đầy sự đau thương…
Giang Ý Mạn đứng đó vẫy vẫy bàn tay nhỏ bé, Cố Phong Hàm ngồi trên trực thăng làm sao có thể nhìn thấy được? Cô ở lại sân bay một lát, sau đó liền lái xe chạy vào nội thành.
Vừa đến cửa tập đoàn TM, Từ Phong liền vội vàng.
“Giang tổng, Giang tổng, cô xem tin tức này.” Từ Phong cầm iPad chạy tới.
“Chuyện gì?” Giang Ý Mạn hỏi.
Nhìn bộ dáng gấp gáp của Từ Phong, hẳn là đã xảy ra chuyện lớn.
“Sau khi Giang Vũ Phỉ và Thẩm Giai Nghị ly hôn, không phải cô ta đã lấy được một nửa tài sản của Thẩm Giai Nghị hay sao, còn mang số tiền đó đi thành lập một công ty tên là Fifi International.
Cách đây không lâu, Giang Vũ Phỉ đem các công ty khác dung nhập vào Fifi International, cô ta vốn định biến Fifi International thành công ty niêm yết lớn nhất nước F.
Kết quả là… cô đoán xem?” Từ Phong nói.
Giang Ý Mạn trợn trắng mắt.
“Nói trọng điểm đi, đoán điếc gì nữa.”
Từ Phong vội vàng mở iPad ra, đưa tới trước mặt Giang Ý Mạn.
“Giờ Fifi International xảy ra vấn đề, tất cả những người đã hợp tác và các nhà đầu tư với họ đều đang muốn rút vốn.
Gần đây Giang Vũ Phỉ lại mở thêm mấy công trình lớn, vốn là định làm cho hoành tráng, kết quả hiện tại toàn bộ đều xảy ra vấn đề, lại chẳng có ai giúp cô ta, chỉ trong một đêm Fifi International đã phải đóng cửa.” Từ Phong nói.
Quỷ dị như vậy?
Giang Ý Mạn cầm iPad xem, hiện tại trên mạng có rất nhiều bài báo, công ty của Giang Vũ Phỉ đúng là bị bắt buộc phải đóng cửa, còn nợ một đống, những người bị nợ