Giang Ý Mạn và Thẩm Giai Nghị sánh vai nhau đi vào biệt thự.
Chiều cao chênh lệch giữa hai người nhiều hơn một cái đầu, Giang Ý Mạn nhỏ nhắn đáng yêu, Thẩm Giai Nghị thì cao lớn, ánh trăng kéo dài bóng dáng của bọn họ, bóng lưng đẹp đẽ, dáng người tuyệt mỹ.
Không có giao tiếp trong suốt quá trình, nhưng chính sự yên tĩnh này lại rất hợp phong cảnh.
Trong biệt thự!
Giang Ý Mạn vừa đi tới cầu thang lầu một, liền nghe thấy tiếng kêu từ lầu hai, là Đóa Đóa, con bé đang khóc ư? Giang Ý Mạn kinh ngạc nhìn Thẩm Giai Nghị, không biết là chuyện gì đã xảy ra, tại sao Đóa Đóa lại khóc lớn như vậy.
“Đóa Đóa mỗi đêm đều khó ngủ, có lẽ cô có thể trấn an con bé.” Thẩm Giai Nghị nói.
Ánh sáng dịu dàng chiếu trên khuôn mặt lạnh lùng của anh.
“Vậy nên anh mới đưa tôi đến đây?” Giang Ý Mạn hiểu ra.
Thì ra là vì Đóa Đóa, xem ra, Thẩm Giai Nghị cũng là là một người ba đặc biệt tốt, nếu không, đêm hôm như vậy anh ta sẽ không lái xe đến tìm cô, nhìn lúc đó vẻ mặt anh ta rất lo lắng, bây giờ Giang Ý Mạn mới có thể hiểu được.
"Ừm."
“Tôi sẽ cố gắng, nhưng tôi cũng không chắc đâu, dù sao đây cũng là con của anh.” Giang Ý Mạn nói.
Kỳ thật, đó là con của cô, câu này cô cố ý nói với Thẩm Giai Nghị, để cho anh ta luôn nhớ rõ Hiên Hiên và Đoá Đoá đều gọi anh là ba, anh phải có trách nhiệm bảo vệ hai đứa nhỏ.
Thẩm Giai Nghị nhất định phải bảo vệ chúng thật tốt trước khi cô nhận chúng về.
“Ừ.” Thẩm Giai Nghị nói.
Giang Ý Mạn vội vàng lên lầu, Thẩm Giai Nghị cũng theo sát phía sau, anh rất lo lắng cho Đóa Đóa, cả đêm làm loạn như vậy, sợ là nó rất mệt rồi.
Giang Ý Mạn bước vào liền nhìn thấy Đóa Đóa đang đứng khóc, xung quanh là một đám người hầu, không ai dám đến gần nó, Đóa Đóa rất kháng cự và không thích bị đụng chạm tùy tiện, vậy nên những người hầu này khó có thể khuyên được nó.
Vẻ mặt ai cũng lo lắng, nhưng không có cách nào, không phải ai cũng có thể khiến cho Đóa Đóa nghe lời.
Giang Ý Mạn bước vào, cô không rõ Đóa Đóa có nghe lời mình nói không, nhưng cô biết Đóa Đóa đang rất buồn, Giang Ý Mạn cũng không dễ chịu gì, cô từng bước đến gần, đứng trước mặt Đóa Đóa.
“Đóa Đóa.”.
Truyện Quan Trường
Đóa Đóa mắt sưng húp vì khóc đã lâu, đôi má phúng phính vừa khóc vừa run, nhìn mà đau lòng.
"Dì!"
Đóa Đóa vọt tới, nó nhảy vào trong vòng tay của Giang Ý Mạn, vừa ôm vừa khóc.
Giang Ý Mạn bế con gái ngồi xuống, đặt Đóa Đóa ngồi trong lòng cô.
“Đóa Đóa đừng khóc, Đóa Đóa đừng khóc nữa có được không? Để dì kể chuyện cho con nghe.” Giang Ý Mạn nhẹ nhàng nói.
Cô kể chuyện cho Đóa Đóa nghe, giọng nói như phát ra từ một cuốn băng, rất hay, Đóa Đóa nằm trong vòng tay của Giang Ý Mạn, không khóc cũng không ồn ào như trước nữa.
Những người hầu đều nhìn chằm chằm vào Giang Ý Mạn, tự hỏi cô ấy là thần thánh phương nào, thật kinh ngạc khi cô ấy có thể dỗ được tiểu thư!
"Mọi người ra ngoài đi! Để việc ở đây cho tôi." Giang Ý Mạn nói nhỏ với người hầu.
Ai cũng không dám đi ra ngoài, bọn họ có trách nhiệm chăm sóc cho Đóa Đóa, nếu Đóa Đóa xảy ra chuyện gì, Thẩm Giai Nghị sẽ không tha cho bọn họ, vậy nên không ai dám rời đi.
Thẩm Giai nghị đi vào: "Đi nghỉ ngơi hết đi."
"Vâng."
Thẩm Giai Nghị đứng từ xa quan sát.
Anh thấy Giang Ý Mạn rất dịu dàng, cô ôm Đóa Đóa lắc nhẹ, kể chuyện, vỗ vỗ Đóa Đóa, đây là những cách đơn giản để đưa trẻ vào giấc ngủ, Thẩm Giai Nghị và người hầu đều có thể làm được.
Nhưng thật kỳ lạ, tại sao Giang Ý Mạn lại rất chuyên tâm với Đóa Đóa? Thẩm Giai Nghị không đoán ra được, người phụ nữ này hình như có rất nhiều bí mật mà anh không thể đoán ra, anh quan sát hồi lâu, bộ dáng của Giang Ý Mạn như in sâu vào tâm trí anh.
"Suỵt!"
Giang Ý Mạn đặt ngón trỏ lên môi bảo Thẩm Giai Nghị đi ra ngoài rồi đặt Đóa Đóa lên giường.
Thẩm Giai