Anh làm sao vậy?” Giang Ý Mạn hỏi.
Sắc mặt Thẩm Giai Nghị trở nên rất kinh khủng.
Đường gân nổi lên trên cánh tay trái đang cầm bật lửa, bật lửa dường như bị anh bóp nát, tay anh run lên từng chút một, cho đến khi anh ta nghiến răng trừng mắt nhìn Giang Ý Mạn, mồ hôi túa ra trên trán, biểu hiện của anngày càng trở nên dữ dội hơn.
Cậc!
Bật lửa trong tay trực tiếp bị anh bóp nát, tay Thẩm Giai Nghị bị đâm đến đau đớn, một giây tiếp theo anh liền chạy ra ngoài cửa, trong lòng hoảng hốt, rối bời.
Giang Ý Mạn vẫn đứng đó không biết chuyện gì đang xảy ra, ánh mắt hoảng sợ của Thẩm Giai Nghị cứ quẩn quanh trong tâm trí cô.
Tiếng bước chân nặng nề càng ngày càng gần, Thẩm Giai Nghị lại xuất hiện trước mặt Giang Ý Mạn, anh xách hành lý, dùng bàn tay đang bị thương nắm lấy cổ tay Giang Ý Mạn, lôi cô đi.
Giang Ý Mạn không cự tuyệt, ngoan ngoãn đi theo anh.
Cô nhìn bóng lưng cao lớn của Thẩm Giai Nghị, hai tay rõ ràng vẫn còn đang run rẩy, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, tại sao anh lại sợ hút thuốc đến vậy?
Thẩm Giai Nghị ném hành lý vào cốp xe, tự mình ngồi vào ghế phụ, im lặng có chút đáng sợ.
“Anh để tôi lái xe sao?” Giang Ý Mạn chỉ vào chính mình.
Nghĩ kỹ lại cũng thấy đúng, với tình trạng hiện tại của Thẩm Giai Nghị, sợ rằng anh ấy không thể lái xe được, để đề phòng bị tai nạn xe cộ hay gì đó, Giang Ý Mạn hẳn là nên lái xe.
Cô lên xe.
Trong xe rất yên tĩnh, không có người nào lên tiếng, Thẩm Giai Nghị sắc mặt miên man nhìn ra ngoài cửa sổ, Giang Ý Mạn có thể thấy được cảm giác hoảng sợ của anh vẫn chưa biến mất hết, anh đang rất cố gắng chịu đựng để đưa Giang Ý Mạn về nhà.
Từ đây có thể thấy, Đóa Đóa rất quan trọng trong lòng Thẩm Giai Nghị.
Giang Ý Mạn len lén nhìn tay anh, nó vẫn còn đang chảy máu, trên quần anh còn có vết máu, nhưng anh không quan tâm, lông mày vẫn đang nhíu lại.
Nửa giờ sau!
Xe đậu bên ngoài biệt thự!
Vài người hầu tới lấy hành lý, Thẩm Giai Nghị chân dài bước vào biệt thự, Giang Ý Mạn chậm rãi đi theo, thời gian tới cô sẽ ở lại đây, có thể là một khoản thời gian ngắn thôi.
Mặc dù đến hầu hạ người ta nhưng Giang Ý Mạn rất vui vẻ, sau này có thể gặp gỡ Đoá Đoá và Hiên Hiên mỗi ngày, chỉ cần bọn trẻ thật sự chấp nhận Giang Ý Mạn, rồi sau khi phơi bày rõ ràng ngọn nguồn, bọn trẻ chắc chắn sẽ đồng ý ở bên cô.
Đúng vậy, việc quan trọng nhất bây giờ là khiến cho Hiên Hiên và Đóa Đóa quý mến phụ thuộc vào mình, Thẩm Giai Nghị cho cô một cơ hội tốt như vậy, cô phải tranh thủ thời gian mới được.
"Giang Ý Mạn!"
Phía sau truyền đến giọng nói quen thuộc của một người phụ nữ, Giang Ý Mạn dừng chân, vừa quay đầu lại, Giang Vũ Phỉ đã chạy tới, hình như cô ta đang đi theo Thẩm Giai Nghị, vì sợ vị trí Thẩm phu nhân của cô ta sẽ bị cướp mất.
“Sao, có chuyện gì?” Giang Ý Mạn cười nhẹ, nhún vai hờ hững khiến Giang Vũ Phỉ rất khó chịu.
"Giang Ý Mạn, cô muốn làm gì? Đây là nhà của tôi, sao cô lại mang nhiều đồ đến như vậy? Lại còn bước xuống từ xe của Giai Nghị? Cô có mục đích gì?" Giang Vũ Phỉ tức giận nhìn chằm chằm Giang Ý Mạn, tròng mắt cô ta gần như rơi ra ngoài.
Xem ra Giang Vũ Phỉ thật sự rất sợ hãi.
"Cô đừng lo lắng, tôi cũng không có hứng thú với vị trí Thẩm phu nhân của cô, nhưng mà là Thẩm Giai Nghị cầu xin tôi tới đây nha, sắp tới tôi sẽ ở lại đây, cô đừng quá căng thẳng! ”Giang Ý Mạn nhìn Giang Vũ Phỉ, cười nói.
"Cái gì? Cô muốn đến ở nhà tôi? Giai Nghị kêu cô chuyển tới đây? Đùa ai vậy! Anh ấy luôn giữ mình trong sạch, chưa từng giao du với bất kỳ người phụ nữ nào, sao có thể bảo cô chuyển đến? Giang Ý Mạn, nhất