“Giang Vũ Phỉ, cô đừng để tôi phải nói lại lần nữa.
” Thẩm Giai Nghị nhăn nhó.
Anh sẽ không cho phép người như Giang Vũ Phỉ tiếp tục sống trong nhà anh, cô ta đừng có mơ tưởng có thể dùng Đóa Đóa để về nhà.
Thấy cô ta vẫn chưa rời đi, Thẩm Giai Nghị liền ôm Đóa Đóa bước ra khỏi công ty.
Giang Vũ Phỉ đương nhiên không dám đi theo, cô ta đang sợ chết khiếp, lần này lỡ tay làm Thẩm Giai Nghị bị thương, cô ta phải nhanh chóng giải quyết ổn thoả mọi chuyện, nếu không hậu quả sẽ rất lớn.
"Đưa con bé cho tôi! Người anh đang chảy máu kìa.
" Giang Ý Mạn nhìn Thẩm Giai Nghị, đau khổ nói.
Anh rất nam tính, có khí chất, lại đặc biệt tốt với Đóa Đóa và Hiên Hiên, cho dù là vì lý do gì, Giang Ý Mạn cũng nên biết ơn anh, nếu không phải nhờ Thẩm Giai Nghị, e rằng hai đứa nhỏ đã bị Giang Vũ Phỉ vứt bỏ từ lâu rồi.
Thẩm Giai Nghị không lên tiếng, chân bước càng nhanh hơn, Đóa Đóa vẫn đang dựa vào vai anh, vì nó sợ Giang Ý Mạn sẽ chiếm đoạt ba của nó, ngay cả ánh mắt nhìn cô cũng tràn đầy thù địch, nó thật sự đã coi Giang Ý Mạn là kẻ thù.
Đã đến bãi đỗ xe, Thẩm Giai Nghị ôm Đoá Đoá ngồi vào ghế sau, còn Giang Ý Mạn ngồi ở ghế lái.
“Chúng ta đến bệnh viện nhá?” Giang Ý Mạn hỏi.
“Về nhà.
” Thẩm Giai Nghị nói.
“Nhưng vết thương của anh rất nghiêm trọng, phải mau đến bệnh viện, chứ nhỡ đâu bị nặng hơn thì phải làm sao?” Giang Ý Mạn nói.
“Nghe theo tôi, về nhà.
” Thẩm Giai Nghị híp mắt.
Anh hít vào một hơi, chắc chắn là đang rất đau, nếu không phải anh có ý chí kiên cường thì đã ngất đi vì đau từ lâu rồi.
Giang Ý Mạn chỉ có thể tăng tốc đưa Thẩm Giai Nghị về nhà càng nhanh càng tốt.
Trong nhà có tủ thuốc, Thẩm Giai Nghị không muốn nhờ đến bác sĩ vì không muốn tin tức bị lan truyền ra ngoài.
Giang Ý Mạn đứng một bên quan sát.
Cô nhìn Thẩm Giai Nghị ngồi ở đầu giường, áo đã được cởi ra, thân thể đặc biệt cường tráng, anh tự mình lau qua cơ thể, một người hầu cầm thuốc đứng bên cạnh.
Giang Ý Mạn nhăn mặt, nhất định là rất đau! Nhưng anh không kêu than lời nào, quả là một người rất mạnh mẽ.
“Bắt đầu đi!” Thẩm Giai Nghị ném cái khăn dính toàn máu sang một bên.
Người giúp việc lấy tăm bông nhúng vào chút cồn để sát trùng vết thương, cô ta rất căng thẳng, cho nên hai tay đều phát run, đụng phải vết thương của Thẩm Giai Nghị làm anh đau đến co quắp lưng.
Người hầu sợ tới mức lập tức quỳ xuống sàn nhà nói xin lỗi, cô ta rất sợ Thẩm Giai Nghị sẽ trừng phạt mình.
“Ra ngoài.
” Thẩm Giai Nghị gầm gừ.
Người hầu lập tức lui ra, anh tự lấy bông tăm bôi lên lưng mình, tay không đủ dài để móc đến chỗ bị thương khiến toàn thân càng thêm đau đớn.
Đóa Đóa sợ tới mức ngồi trên sofa khóc không ra tiếng, nó không dám nhìn vết thương đáng sợ của ba ba.
Giang Ý Mạn sai người hầu đưa Đóa Đóa ra sân chơi.
"Để tôi làm cho!"
Cô nhận lấy tăm bông từ tay Thẩm Giai Nghị, đi đến phía sau lưng anh, cẩn thận chấm lên người anh, vết thương rất sâu, còn có vài mảnh thủy tinh đã đâm vào da thịt, cần phải lấy ra ngoài ngay, rất đau, người bình thường nhất định sẽ không chịu nổi mà kêu lên, nhưng Thẩm Giai Nghị lại không hề hứng gì.
Cô mất gần một tiếng đồng hồ để làm sạch hết vết thương, bôi một lớp thuốc mỏng, từ trong tủ mang ra một bộ quần áo cho anh, Thẩm Giai Nghị mới mở tay ra, cô đã nhanh tay giúp anh thay quần áo.
Động tác của Giang Ý Mạn rất ngượng ngùng, đây là lần đầu tiên cô giúp một người đàn ông mặc đồ.
Kỳ thật Giang Ý Mạn vẫn còn rất ngây thơ, lần đầu tiên quan hệ với người khác giới cũng là lần kia, hồi đi học cô chưa từng có bạn trai, cho nên, ngoại trừ người đàn ông khiến cô có con thì Thẩm Giai Nghị là người đầu tiên để cô nhìn thấy thân thể, mặt cô đỏ bừng bừng, tim đập rất nhanh.
"Cảm ơn anh.
" Giang Ý Mạn không biết nói gì.
Đầu óc cô có chút rối rắm, nếu như Thẩm Giai Nghị không xông tới