"Cô không cần cảm ơn tôi, đạo đức giả! Về phần bọn nhỏ, sớm muộn gì tôi cũng đoạt về, cô cứ tạm thời vui vẻ làm Thẩm phu nhân đi, đợi đến khi sự thật bị bại lộ, có lẽ Thẩm Giai Nghị sẽ đích thân ra tay giải quyết cô thay tôi.” Giang Ý Mạn nhẹ giọng nói.
Cô rất bình tĩnh, bởi vì cô tin rằng, với năng lực hiện tại của mình, cô nhất định có thể làm được, Giang Vũ Phỉ sẽ chẳng kênh kiệu được bao lâu nữa.
"Cô đừng có mà mơ tưởng, làm sao cô có thể lấy lại được chúng từ tay tôi? Đừng quên, năng lực bây giờ của cô cũng chỉ có thể đi làm một nhân viên phục vụ khách sạn, hay nói thẳng ra, khi khách hàng ném cho cô vài trăm đô, cô phải ngoan ngoãn để cho bọn họ đùa nghịch, cái loại phụ nữ thấp kém như cô, khắp nơi đều có, thân phận của chúng ta quá khác biệt, còn muốn nhận lại con? Ha ha ha.
Hình như tôi vừa mới nghe được một câu chuyện cười!” Giang Vũ Phỉ kiêu ngạo.
“Vậy thì cứ chờ xem, từ trước đến nay tôi luôn dùng hành động thay cho lời nói.” Giang Ý Mạn khoanh tay, khá thờ ơ với những lời giễu cợt kia.
Lúc này có một người hầu đi tới, hai người liền kết thúc cuộc trò chuyện, nếu như có ai nghe thấy cuộc nói chuyện vừa rồi của bọn họ thì Giang Vũ Phỉ sẽ chết chắc, vậy nên cô ta hết sức cẩn thận.
“Bà chủ, ông chủ gọi bà vào thư phòng.” Người hầu nói.
“Được rồi, tôi đi ngay.” Giang Vũ Phỉ gật đầu.
Người giúp việc rời đi.
“Giang Ý Mạn, tôi sẽ tống gói cô ra khỏi Thẩm gia ngay bây giờ.” Giang Vũ Phỉ hung hăng trừng mắt nhìn Giang Ý Mạn, bộ dạng như muốn ăn tươi nuốt sống người khác.
Thư phòng trên tầng hai!
Giang Vũ Phỉ đẩy cửa bước vào.
Khi ở trước mặt Thẩm Giai Nghị, cô ta sẽ ngay lập tức biến thành một người phụ nữ dịu dàng, chỉ cần bạn tỏ ra yếu đuối, đàn ông sẽ không bao giờ bạc đãi bạn, cho dù có ghét bỏ bạn đến đâu đi chăng nữa, anh ta cũng sẽ không nhẫn tâm ra tay.
Hơn nữa, hiện tại cô còn có Đóa Đóa chống lưng.
“Giai Nghị, anh tìm em à.” Giang Vũ Phỉ trầm giọng nói.
Thẩm Giai Nghị chán ghét đến nỗi không muốn nhìn thấy bản mặt của cô ta.
"Từ hôm nay trở đi, cô không được đến Giang thị làm việc nữa, nghỉ làm đi, ở nhà chăn lo chu toàn cho bọn nhỏ.
Nếu cô không đồng ý thì có thể ký vào bản hợp đồng ly hôn này, ký xong cô sẽ có được tự do, thoải mái làm điều mình muốn." Thẩm Giai Nghị nói.
Anh đã chuẩn bị xong hết rồi, hôm nay nhất định phải nói rõ ràng với cô ta.
Giang Vũ Phỉ ngửa cổ liếc mắt nhìn, quả nhiên là giấy thoả thuận ly hôn, Thẩm Giai Nghị đã ký rồi, chỉ còn mỗi tên cô là chưa kí, nếu cô ta ký vào thì về mặt pháp lý mà nói, bọn họ đã không còn là vợ chồng.
"Giai Nghị, em xin hứa từ giờ sẽ thay đổi, anh yên tâm, em sẽ không quan tâm đến công việc nữa.
Em sẽ chăm sóc thật tốt cho con của chúng ta, sẽ chứng minh cho anh thấy em là một người mẹ tốt, một người vợ tốt, cảm ơn anh đã cho em cơ hội này.” Giang Vũ Phỉ thề thốt, đôi mắt đỏ hoe.
“Đi chăm sóc Đóa Đóa đi!” Thẩm Giai Nghị nhẹ giọng nói.
Giang Vũ Phỉ không có đi ra ngoài mà lại dũng cảm tiến lên phía trước, đứng bên cạnh Thẩm Giai Nghị, hai tay mảnh khảnh ôm lấy cổ của anh, giống như là đang làm nũng.
“Ông xã, giờ em đã về rồi, có thể cũng nên cho cô bảo mẫu kia nghỉ việc rồi không?” Giang Vũ Phỉ nhẹ giọng nói.
Cô sẽ không bao giờ để Giang Ý Mạn sống ở nhà mình, lỡ như cô ta quyến rũ chồng cô, Giang Vũ Phỉ làm sao có thể chịu nổi, đàn ông mà, cũng có lúc không kìm được ham muốn.
“Sao cô lại vội vàng muốn đuổi cô ta đi như vậy?” Thẩm