Phòng kế bên!
Giang Ý Mạn nghe được rõ ràng cuộc nói chuyện giữa Thẩm Giai Nghị và Giang Vũ Phỉ, xem ra trong nhà này mọi thứ đều tốt, chỉ có hiệu quả cách âm là không tốt, cô nằm yên trên giường lắng nghe.
“Bác sĩ đi rồi à?” Thẩm Giai Nghị hỏi, thái độ rất lạnh nhạt.
"Vừa đi rồi, ông xã, anh đỡ em dậy được không? Nằm lâu rất khó chịu." Giang Vũ Phỉ thút thít nói.
Hai mắt mở to nhìn thẳng Thẩm Giai Nghị, tay nhỏ giơ lên không trung.
Thẩm Giai Nghị vươn tay kéo cô dậy.
"A! Ông xã, đau quá! Chậm lại chút!"
Giọng nói này nghe rất dễ hiểu lầm, người nào không biết còn tưởng rằng bọn họ đang phát sinh quan hệ nam nữ, động tĩnh lớn như vậy.
"Tôi sẽ gọi người hầu tới hầu hạ cho cô." Thẩm Giai Nghị nói.
Thái độ của anh đối với Giang Vũ Phỉ thật sự rất lãnh đạm! Từ đầu đến cuối anh chưa từng yêu cô, hôn nhân là do kinh doanh chứ cũng không phải theo ý mình.
Năm năm trước, anh cũng từng đề nghị ly hôn với Giang Vũ Phỉ, nhưng vì đêm nọ anh đã làm cô ta mang thai, nên mọi chuyện không thể chấm dứt được nữa.
Càng ngày, anh càng thấy Giang Vũ Phỉ không thuận mắt.
“Ông xã.” Giang Vũ Phỉ nắm lấy tay của Thẩm Giai Nghị, không muốn buông.
Thực ra Giang Vũ Phỉ cũng biết Thẩm Giai Nghị chưa từng thích cô.
Ngày thường cũng không thèm chạm vào cô, trừ khi anh có đôi khi uống quá nhiều, hoặc quá lâu không quan hệ, nhưng những lúc như vậy, anh cũng chỉ muốn mượn thân thể của cô mà thôi, hơn nữa, là đùa nghịch thân xác cô, chứ không có tiến vào...
Lúc đấy, Giang Vũ Phỉ cũng chẳng mong chờ gì nhiều.
Nhưng bây giờ, cô thực sự không muốn sống một cuộc sống như vậy nữa, cô muốn nắm người đàn ông này trong lòng bàn tay.
"Tại sao anh lại đi? Ở lại với em, em cần anh." Giang Vũ Phỉ như cầu xin.
Cô quên mất rằng đã gọi là tình yêu thì không bao giờ cần níu kéo, đối phương không quan tâm đến bạn, dù bạn có tốt đến đâu cũng chẳng có ích lợi gì, nếu anh ấy yêu bạn, thì anh ấy cũng sẽ thích mọi khuyết điểm của bạn.
"Tôi có việc khác phải làm rồi."
Thẩm Giai Nghị gạt tay Giang Vũ Phỉ ra, nhìn thấy anh đi rồi, trong lòng cô tan nát, hận ý nghiến răng nghiến lợi.
Cho dù cô có tốt đến đâu, Thẩm Giai Nghị cũng sẽ không bao giờ để ý.
Giang Ý Mạn bị thương một chút, Thẩm Giai Nghị đã đau lòng muốn chết, anh thật sự thích con đàn bà chết tiệt kia sao?
Thẩm Giai Nghị gọi người hầu đến hầu hạ Giang Vũ Phỉ, còn mình thì đi vào thư phòng, chuyện vừa rồi phát sinh trong phòng Giang Ý Mạn khiến anh rất bối rối, không biết sau này nên giải quyết như thế nào.
Anh đang suy nghĩ về vấn đề của chính mình, anh có vẻ đã thích Giang Ý Mạn, cho dù biết cô là một cô gái nhỏ bình thường không có thân phận hay lai lịch gì to lớn, anh vẫn thích cô.
Nhưng bây giờ anh là người đã có vợ con, anh phải trả cái giá rất đắt khi muốn ở bên người phụ nữ khác.
Giang Ý Mạn nằm trên giường, cầm điện thoại gọi cho Từ Phong.
"Đại boss thân mến, sao đêm khuya rồi mà cô còn gọi điện cho tôi? Tôi nói trước, bây giờ tôi không thể ra ngoài được đâu, tôi đã tắm rửa sạch sẽ, chuẩn bị đi ngủ rồi." Từ Phong nói.
“Ai cần anh phải ra ngoài, chuyện là, ngày mai cố gắng nhét hai người thông minh vào Thẩm gia, tôi cần họ giúp đỡ.” Giang Ý Mạn nói.
"Giúp đỡ? Tình hình này là sao vậy?" Từ Phong hỏi.
Giang đại boss càng ngày càng biết chọn cách chơi, thay vì đến công ty làm sếp lớn thì cô lại đi làm người hầu cho nhà người ta để trải nghiệm cuộc sống.
Bây giờ lại còn cần người giúp đỡ, sắp đi đánh nhau với người ta sao?
"Anh không cần biết cụ thể đâu, nhớ giúp tôi tìm hai người thông minh chút, đừng để Thẩm gia nghi ngờ đấy.” Giang Ý Mạn nói.
Cô không muốn ngày nào cũng phải rửa bát lau sàn, dù sao cô cũng là người có tiền, tiền có thể giải quyết mọi vấn