"Đúng vậy, chính là cô ta, tôi tận mắt nhìn thấy cô ta đẩy tiểu thư ngã." Quản gia Trương một mực cho rằng là Giang Ý Mạn đẩy Đóa Đóa ngã, nói mình tận mắt chứng kiến.
Thẩm Giai Nghị nhíu mày, anh phát hiện mọi chuyện không đơn giản, Giang Ý Mạn đẩy Đóa Đóa sao? Tuy khoảng thời gian sống cùng nhau rất ngắn ngủi, nhưng Thẩm Giai Nghị cũng hiểu biết ít nhiều về tính cách của Giang Ý Mạn.
Cô ấy rất lo lắng cho Đóa Đóa, còn coi Đoá Đoá hơn cả con ruột của mình, hôm Đóa Đóa không ăn, Giang Ý Mạn còn lo lắng đến phát khóc...
“Quản gia Trương nói cô đẩy Đóa Đóa, chuyện này có thật không?” Thẩm Giai Nghị nhìn Giang Ý Mạn, nhẹ hỏi.
Anh muốn cho Giang Ý Mạn một cơ hội để giải thích, nếu có người vu oan cho cô, Thẩm Giai Nghị sẽ không để yên.
Giang Ý Mạn mỉm cười đi tới trước mặt mụ Trương.
"Vậy cho tôi hỏi, mục đích của tôi khi đẩy Đóa Đóa là gì? Mọi người đều biết con bé là bảo bối của Thẩm tiên sinh, tôi phải thật ngu dốt thì mới đi làm con bé bị thương." Giang Ý Mạn chế nhạo: "Làm ơn đi, nếu bà muốn vu khống cho tôi, thì tốt nhất là nên tìm việc gì đó dễ tin chút chứ? "
Mụ Trương căng thẳng, bà ta không ngờ Giang Ý Mạn nhìn thì yếu đuối, nhưng miệng lưỡi lại sắc bén như vậy.
"Tôi không biết vì sao cô lại đẩy tiểu thư.
Nhưng tôi chính mắt nhìn thấy.
Ai cũng biết tôi đã làm quản gia trong nhà này hơn 20 năm, cũng chưa bao giờ tùy tiện ăn nói linh tinh lừa gạt người khác.” Mụ Trương nói.
Giang Ý Mạn chế nhạo.
"Bởi vì bà đã làm việc ở đây hơn 20 năm, nên nói gì cũng đúng sao? Muốn làm gì thì làm sao? Thật nực cười!"
"Giang Ý Mạn, cô nói vậy là có ý gì đây? Thẩm tiên sinh và lão phu nhân còn chưa lên tiếng mà đã đến lượt cô à?" Mụ Trương hung hăng trừng mắt nhìn Giang Ý Mạn.
Trong Thẩm gia, làm gì có kẻ hầu người hạ nào hung hãn như Giang Ý Mạn.
"Thẩm tiên sinh, anh cho người đi kiểm tra camera giám sát đi!" Giang Ý Mạn nhìn Thẩm Giai Nghị.
Chỉ anh ta mới có quyền được kiểm tra camera giám sát.
“Camera?” Mụ Trương giật mình: “Không cần phiền phức như vậy đâu! Đã đủ chứng cứ là cô ta đẩy tiểu thư rồi, vậy sao còn đi kiểm tra làm gì nữa?"
"Ồ! Vậy sao?" Giang Ý Mạn nhìn mụ Trương, cười nói.
Dám vu oan cho cô à, phen này cô sẽ cho bà ta đẹp mặt luôn.
"Quản gia Trương, bà có vẻ rất căng thẳng! Trên trán đổ thật nhiều mồ hôi nha!"
“Cái gì, làm sao có thể!” Nhưng mụ ta vẫn đưa tay lau mồ hôi trên trán.
Sắc mặt Thẩm Giai Nghị tối sầm lại.
“Nào, mang laptop của tôi ra đây."
Anh vừa dứt lời, mụ Trương đã quỳ rạp trên sàn nhà, hai tay giơ lên trên đầu, vừa quỳ vừa lạy, la lên: "Tôi xin lỗi, tôi sai rồi, tôi chỉ nói bậy bạ mà thôi, tôi không có tận mắt nhìn thấy Giang Ý Mạn đẩy tiểu thư.
Thẩm tiên sinh, tôi biết mình sai rồi."
“Vừa rồi sao lại nói dối?” Thẩm Giai Nghị cúi đầu nhìn quản gia Trương đang quỳ trên mặt đất, ánh mắt khá là khinh thường, đám người hầu này làm sao có thể dám dắt mũi lừa gạt anh, đây là không đặt Thẩm Giai Nghị anh vào mắt sao?
"Thật xin lỗi Thẩm tiên sinh, tôi biết sai rồi, là lỗi của tôi, lỗi của tôi, đều là lỗi của tôi."
Mụ Trương chật vật quỳ trên mặt đất, lúc có ý định hại người, bà ta không nghĩ tới mình sẽ có loại kết cục này, bây giờ cho dù có quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, cũng sẽ không ai chấp nhận lỗi lầm của bà ta.
Giang Ý Mạn đi qua, nửa ngồi nửa quỳ trước mặt mụ Trương.
"Đã phạm sai lầm thì phải nhận trừng phạt, câu nói này hình như là vừa rồi bà đã nói với tôi, haizz —— hiện tại tôi tặng lại cho bà đó."
Lời nói của Giang Ý Mạn rất nhẹ, nhưng lại lộ ra một cỗ ý uy hiếp, cô nhặt cây thước rơi trên mặt đất lên, phía trên nó vẫn còn dính máu của Giang Ý Mạn, cô không nói không rằng, trực tiếp giơ lên quật vào lưng mụ Trương.
Cô đánh bà ta ba cái, quất đến rất thoải mái, đem tức giận trong lòng toàn bộ phát tiết ra hết.
"Nể tình bà đã có tuổi nên tôi chỉ đánh vậy thôi, Giang Ý Mạn tôi không phải là người dễ dàng bị bắt nạt như vậy, nếu thật sự là tôi làm thì tôi sẽ nhận, nhưng nếu như không phải là tôi làm, ai cũng đừng hòng nghĩ sẽ đem