"Thẩm tiên sinh, đã lâu không gặp, gần đây anh rất bận à?"
Thẩm Giai Nghị chỉ mỉm cười.
"Công ty của chúng tôi gần đây vừa vặn có cái hạng mục, không biết Thẩm tiên sinh có hứng thú hay không?"
"Công ty của chúng tôi cũng có, nhân cơ hội này, Thẩm tiên sinh có thể dành chút thời gian nghe dự án của công ty tôi được không?"
"..."
Thẩm Giai Nghị bị mấy vị giám đốc của các công ty vây lại, chẳng qua là mô hình công ty bọn họ so với Thẩm thị vẫn còn quá nhỏ, nếu hợp tác được với Thẩm thị thì chẳng phải bọn họ một bước lên mây rồi sao.
"Hôm nay tôi không muốn trò chuyện công việc, chỉ muốn dẫn vợ tôi ra ngoài đi dạo.
Phiền các vị nhường đường một chút, vợ tôi mang giày tương đối cao, đi đường không tiện lắm." Thẩm Giai Nghị mỉm cười cự tuyệt.
"Thật xin lỗi nha, các vị nếu là muốn bàn công việc thì hôm nào hãy đến công ty của chúng tôi để bàn bạc chi tiết hơn nhé." Giang Vũ Phỉ lễ phép, hướng mọi người gật đầu xã giao.
Những người khác đành phải biết khó mà lui, không dám quấy rầy bọn họ nữa, Thẩm Giai Nghị đỡ Giang Vũ Phỉ đi lên phía trước, cách Giang Ý Mạn chưa đến hai mét.
Thẩm Giai Nghị ngạo nghễ mà bước đi, khuôn mặt cao cao tại thượng, sao có thể nhìn thấy người thấp bé như Giang Ý Mạn? Bất quá lúc này cô chỉ là người qua đường, không được lọt vào mắt xanh của Thẩm Giai Nghị.
Nhưng Giang Ý Mạn vẫn cứ nhìn chằm chằm vào anh, người đàn ông đã từng vì cô mà sẵn sàng bỏ mạng, giờ đây lại đang yêu chiều Giang Vũ Phỉ.
Giang Ý Mạn cười lạnh, cũng may là cô không quá coi trọng anh ta, lúc Thẩm Giai Nghị đối tốt với cô ấy, cô ấy cũng không xiêu lòng.
Cô tiếp tục nhai kẹo trong miệng, nhưng tại sao kẹo lại không ngọt nữa?
Giang Vũ Phỉ nhìn thấy Giang Ý Mạn, thật không ngờ sẽ gặp được cô ta ở đây, lúc đầu Giang Vũ Phỉ rất căng thẳng, vì sợ Thẩm Giai Nghị khi nhìn thấy Giang Ý Mạn sẽ mất tự chủ, sẽ bỏ mặc cô mà chạy thẳng đến bên Giang Ý Mạn, lúc đó Giang Vũ Phỉ chính là trò cười lớn nhất trong đêm từ thiện hôm nay.
Nhưng bây giờ xem ra cô đã lo lắng nhiều rồi, Thẩm Giai Nghị quả thật đã mất trí nhớ hoàn toàn, ngay cả Giang Ý Mạn cũng đã quên.
Lúc đi ngang qua Giang Ý Mạn, Giang Vũ Phỉ cố ý ngẩng đầu nói với Thẩm Giai Nghị.
“Ông xã, em đi giày cao gót nên chân có chút đau.” Giọng nói của Giang Vũ Phỉ dịu dàng như nước.
||||| Truyện đề cử: Tiểu Ma Vương Tìm Chồng Cho Mẹ |||||
"Từ nay đừng mang giày cao như vậy nữa, đến bên kia ngồi xuống đi, để anh nhìn xem có bị thương không." Anh nhẹ nhàng vòng tay qua eo Giang Vũ Phỉ, hai người cùng nhau bước đi.
Không nhanh không chậm lướt qua Giang Ý Mạn, Thẩm Giai Nghị còn không thèm liếc cô một cái, đem cô so với không khí còn rẻ mạt hơn.
Không sao, cô ấy không khó chịu, không khó chịu chút nào, đó không phải là điều cô ấy muốn sao?
Thái độ của Thẩm Giai Nghị như vậy là rất đúng ý muốn của cô, chỉ có như vậy mới có thể tốt cho cả hai, không phải Giang Ý Mạn còn đang lo lắng bản thân sẽ không thể xuống tay tấn công Thẩm thị sao?
“Giang tổng, Giang tổng, Giang tổng.” Cuối cùng thì Từ Phong cũng thoát khỏi được những người đó, chạy tới cạnh cô.
Hai người họ cùng nhau hoà mình vào buổi tiệc.
"Không ngờ hôm nay lại có nhiều