“Xin lỗi nha, cái này là của chúng tôi, tốt hơn hết cô đừng có mà ảo tưởng đến nó.
” Khắp cả nước, không ai không biết đến tài lực của tập đoàn Thẩm thị, chỉ là một kiện bình phong phỉ thuý thôi mà, việc lấy được nó đối với anh chỉ là chuyện nhỏ.
Giang Ý Mạn kiêu ngạo, vươn cổ sang nói với Giang Ý Mạn.
"Ồ, có lẽ đêm nay lại làm Thẩm phu nhân mất vui rồi.
Kiện bình phong phỉ thuý này sẽ thuộc về tôi, bạn trai tôi đã nói lấy nó cho tôi.
" Giang Ý Mạn nháy mắt với Từ Phong, yêu cầu anh ta diễn cùng cô.
Từ Phong khổ quá mà!
Rõ ràng vừa rồi Giang đại boss nói không lấy, bởi vì giá cả sẽ cao ngất trời, chủ tịch cũng sẽ không vui đâu, vậy mà bây giờ lại đi tranh giành cùng người của Thẩm thị.
Thôi bỏ đi, anh làm sao mà hiểu được hướng đi của Boss.
“Ừ.
” Từ Phong trả lời đơn giản.
“Ông xã tôi cũng nói như vậy, anh ấy sẽ lấy nó cho tôi, ông xã, có đúng không?” Giang Vũ Phỉ hỏi Thẩm Giai Nghị, bắt anh ta xác nhận.
Thẩm Giai Nghị liếc nhìn Giang Ý Mạn, vừa lúc Giang Ý Mạn cũng đang nhìn anh.
Ánh mắt anh lạnh lùng, giống như đang nhìn một người xa lạ, nhưng anh thấy cái nhìn của Giang Ý Mạn đối với mình không đúng lắm, rất kỳ quái.
“Ừm.
” Thẩm Giai Nghị cũng rất ngắn gọn.
Vài phút trước khi bước vào trận đấu giá kiện bình phong phỉ thuý, Thẩm Giai Nghị đi vệ sinh, Giang Ý Mạn theo phía sau anh, đuổi theo Thẩm Giai Nghị đến tận cửa nhà vệ sinh nam, việc này mà để truyền ra ngoài thì thật không dễ nghe.
Thẩm Giai Nghị chưa từng nghĩ tới sẽ có người theo anh điên cuồng như thế, hơn nữa cô ta còn đã có bạn trai.
“Cô đang làm gì vậy?” Anh hỏi Giang Ý Mạn.
Giọng điệu lạnh tanh, không có chút cảm xúc.
Giang Ý Mạn có rất nhiều điều muốn nói, nhìn thấy Thẩm Giai Nghị đối tốt với Giang Vũ Phỉ như vậy, cô muốn hỏi anh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao anh lại thay đổi nhanh như vậy?
Nhưng bởi vì câu hỏi lạnh nhạt của Thẩm Giai Nghị mà khiến cô đột nhiên không muốn cất lời nữa.
“Tôi xin lỗi.
” Giang Ý Mạn nói xong liền rời đi.
Đây là thứ cô nợ Thẩm Giai Nghị, cô nên trả anh ta một lời xin lỗi, rồi từ nay về sau, bọn họ sẽ chỉ là khách qua đường, sau này gặp nhau cũng không cần nói thêm gì, cũng không cần mềm lòng khi gặp nhau trên thương trường, cứ thế mà đấu đá nhau đến khi chết, Giang Ý Mạn bỗng trở nên tàn nhẫn, cô nhớ rõ mục đích của mình là đoạt lại hai đứa nhỏ, chứ