Thẩm Giai Nghị chạy tới trước xe, lúc này lại đổi thành anh đập cửa kính xe.
"Cô xuống xe mau."
"Đi xuống."
Giang Ý Mạn mặc kệ anh ta, khẽ vẫy vẫy tay với Thẩm Giai Nghị, sau đó trực tiếp lùi xe, lại đi ngang qua anh, cô cố ý đi lên vũng nước vừa rồi.
Nước trong hố tát thẳng vào mặt Thẩm Giai Nghị, tóc tai, quần áo hiện tại toàn là bùn đất, nhưng Giang Ý Mạn đã lái xe đi mất rồi, đương nhiên không thể để Thẩm Giai Nghị có cơ hội chửi rủa mình.
Vô cùng nhục nhã, Thẩm Giai Nghị đã sống gần ba chục năm trên cuộc đời, anh chưa từng bị ai bạc đãi như vậy.
“Ông chủ.” Người lái xe vội vàng chạy tới.
“Cút.” Thẩm Giai Nghị tức giận.
Anh phải đi bộ về nhà dưới cơn mưa tầm tã, chật vật không chịu nổi.
Lúc về đến nhà, người hầu trong biệt thự đều chạy ra đón tiếp, ông chủ thường ngày không phải có bệnh sạch sẽ sao? Sao hôm nay người lại kinh khủng thế kia? Giang Ý Mạn vội vàng chạy tới giúp chồng lau đầu tóc, cho dù cô có hỏi Thẩm Giai Nghị như thế nào, anh cũng nhất quyết không chịu kể chuyện hôm nay ra, quá xấu hổ.
Giang Ý Mạn về nhà.
Hắt xì! Hắt xì!
Cô hắt hơi liên tục khi đang tắm.
Rõ ràng là dùng nước rất nóng, thế mà cô luôn cảm thấy lạnh và khó chịu.
Xong rồi, đừng nói là bị cảm nha.
Giang Ý Mạn vội vàng tắm cho xong rồi lên giường nằm đắp chăn bông kín người, nhưng cô bị cảm thật rồi, cô sốt cao cả đêm, đến rạng sáng mới cố nhúc nhích dậy gọi điện thoại cho Từ Phong.
Khi Từ Phong về đến nơi, anh nhìn thấy Đại Boss mặt vàng như nghệ, tóc tai bù xù, thân thể nhìn ốm yếu không chịu nổi khiến anh sợ chết khiếp.
“Giang tổng, cô bị làm sao vậy? Mới qua một đêm không gặp, sao tôi lại cảm giác như cô đã giảm đi tận mười cân thế này?” Từ Phong hỏi.
Giang Ý Mạn yếu đuối trợn tròn hai mắt.
"Còn dám nói lung tung? Tối hôm qua anh chết ở nơi nào hả? "
Hehe! Từ Phong xấu hổ, gãi đầu.
Thực ra anh chỉ định vào hội quán chơi với làm vài ly với mấy cô em thôi, ai ngờ mỹ nhân trong đó tửu lượng lại tốt như vậy, bảy tám người đều phục vụ một mình Từ Phong.
"Giang tổng, cô bị sốt à? Đi, mau đến bệnh viện." Từ Phong sờ sờ cái trán của Giang Ý Mạn.
“Hay là anh đi mua thuốc cảm đi, cứ uống rồi ngủ một giấc là khoẻ ngay ấy mà.” Cô không thích đến bệnh viện khi bị ốm.
Vì cô sợ tiêm, thực sự rất sợ.
“Không được, người cô nóng quá, uống thuốc không khỏi được đâu, này là phải đi tiêm với truyền nước mới khoẻ lại được.”
Tiêm? Truyền nước?
Chết tiệt, cả người Giang Ý Mạn đều mềm nhũn.
Nửa giờ sau!
Trong bệnh viện trung ương.
"A!!!!"
Sợ là toàn bệnh viện đều nghe thấy tiếng hét của Giang Ý Mạn, y tá đang tiêm cho cô, còn chưa có bắt đầu, cô ấy đã hét lên trước rồi, bên cạnh còn có một đám trẻ con đang nhìn chằm chằm vào cô ấy.
Bọn trẻ đương nhiên cũng rất sợ tiêm, ba mẹ chúng đều lấy Giang Ý Mạn ra làm gương, nói với con mình rằng: "Con nhìn xem chị gái này dũng cảm chưa kìa, đấy thấy không, chẳng đau chút nào."
Vừa dứt lời, Giang Ý Mạn đã rú lên.
Cô vừa khóc thì mấy đứa khác cũng khóc theo, bọn nó một mặc không muốn tiêm nữa, ánh mắt của các phụ huynh bên cạnh như muốn ăn tươi nuốt sống Giang Ý Mạn, lớn vậy rồi mà còn sợ tiêm!
"Hay là tôi không tiêm nữa có được không? Chỉ cần có thể làm tôi không cần tiêm, cô muốn bao nhiêu tiền tôi cũng cho cô." Giang Ý Mạn nằm trên giường, xoay người, đáng thương nhìn y tá.
Cô thực sự sợ hãi! Không phải giả vờ.
“Không được, cô nằm xuống đi, sau khi tiêm xong còn phải truyền nước.”
Giang Ý Mạn sợ chết khiếp, cả người mềm nhũn, đôi mắt nhỏ ngây thơ đáng thương nhìn chằm chằm nữ y tá.
“Đưa tay đây, nhanh, phía sau còn có rất nhiều người đang đợi đấy.” Nữ y tá ra hiệu trước mặt Giang Ý Mạn, cầm cây kim tiêm trên tay.
Từ Phong ở bên cạnh cũng hoảng hốt, không phải chỉ là một mũi tiêm thôi sao? Anh bước tới nói gì đó vào tai y tá, y tá lập tức hiểu ra, kim tiêm trong tay trực tiếp đâm xuống.
Giang Ý Mạn đau đớn hét lên, Từ Phong vẫn đang giúp y tá ôm Giang Ý Mạn.
Nếu để cô biết vừa rồi anh đã nói với y tá là cứ thẳng tay, chắc cô sẽ băm vằm anh mất.
"Giang tổng, cô không sao chứ?"
“Mau đỡ tôi dậy.” Giang Ý Mạn chỉ muốn khóc.
Từ Phong đỡ Giang Ý Mạn ra khỏi phòng tiêm, đi ra ngoài ngồi trước, lát nữa sẽ truyền nước.
"Sếp, cô thấy trong người thế nào rồi?" Từ Phong hỏi.
“Nói nhảm, anh thử đi bộ dưới mưa như tôi đêm qua thử xem?” Giang Ý Mạn thật muốn đá cho Từ Phong một cái.
“Thực xin lỗi, quả thực đều là lỗi của tôi, xin lỗi!” Từ Phong cảm thấy rất áy náy.
Giang Ý Mạn để Từ Phong đỡ cô đi nằm nghỉ.
"Cô y tá vừa rồi ấy, tôi cảm thấy cô ta có thành kiến với tôi thì phải? Tiêm cho người mà y như giết heo vậy? Tôi nghi cô ta còn chưa có giấy hành nghề đâu." Cô suy nghĩ lung tung.
“Làm sao có khả năng, bác sĩ và y tá ở đây đều được duyệt rất kĩ lưỡng.” Từ Phong nói.
"Không phải, nhất định là cô ta có thành kiến gì đó với tôi.
Tôi quyết định rồi, tôi sẽ mua lại cái bệnh viện này, sau đó giải quyết cô ta.” Giang Ý Mạn nói.
Ầm!!!
"Đây là bệnh viện công, không phải của tư nhân, cô muốn mua cũng không mua được đâu." Từ Phong cạn lời.
Boss đang lên cơn tâm thần sao?
Giang Ý Mạn nghĩ đến lúc ở cùng mẹ kế vào năm cô năm tuổi, sau khi mẹ mất, cô trở lên rất rụt rè.
Thời gian đó, cô mắc bệnh rất nặng, sở dĩ cô bị bệnh nặng như vậy là do Giang Ý Mạn phản đối chuyện ba cho mẹ kế vào Giang gia sống, cô ồn ào, náo loạn suốt đêm đứng dưới mưa cầu xin ba đuổi bọn họ ra ngoài.
Nhưng ba không đồng ý, còn cô thì bị kiệt sức mà ngất đi trong đêm mưa tầm tã đó.
Trong thời gian cô bị bệnh, chính mẹ kế là người chăm sóc cho cô, mẹ kế bắt Giang Ý Mạn không được phép nhắc đến chuyện đuổi mẹ con họ đi, Giang Ý Mạn không chấp nhận, bà ta liền dùng kim đâm vào mông cô.
Giang Ý Mạn cố chịu đựng được một tuần liền từ bỏ, người khác chỉ nghĩ lỗ kim trên mông Giang Ý Mạn là vết chích do bệnh, không ai biết rằng đó toàn là bị mẹ kế đâm.
Kể từ đó, cô cũng trở nên ngoan ngoãn hơn, không dám cứng đầu gây gổ với mẹ kế nữa, Giang Ý Mạn cũng từ đấy mà sợ tiêm, cô bị bóng ma tâm lí rất nặng.
“Giang tổng, cô nằm yên ở đây, tôi đi xem khi nào thì đến lượt cô truyền nước.” Từ Phong nói.
Giang Ý Mạn ngả đầu ra sau, đang lảo đảo nằm xuống, định đi ngủ một giấc thì lại có