Thời điểm mở cửa, Giang Ý Mạn gần như chết lặng, cô bị doạ cho đến ngốc, nhìn Lý Từ đang nằm trên giường, hoàn toàn không thể tin nổi.
Anh ta có chút giống với mấy cái nữ nhân bị cướp sắc, sau khi trải qua vô số lần bị hành hạ, cả người đều tàn tạ, thậm chí ngay cả ý chí cũng bị hao mòn.
Công lực của loại thuốc kia thật kinh khủng! May mà cô thông minh nên mới không mắc bẫy của Lý Từ, nếu không, lúc này hẳn cô mới là người đang nằm ở đó.
"Hì hì! Tối hôm qua đầu óc tôi có chút choáng váng, liền đi ngâm mình trong bồn tắm, vậy mà tôi lại ngủ quên trong đấy luôn.
Anh nói xem liệu có phải chai rượu tối qua chúng ta uống có vấn đề gì không.
Sao tôi cứ thấy trong người khó chịu thế nhỉ?" Giang Ý Mạn bước tới.
Cô mỉm cười, không sao, cô không có ý định vạch trần Lý Từ, cô sẽ cho anh ta chút mặt mũi.
Lý Từ có thể nói cái gì bây giờ, chỉ còn cách nhếch mép cười cười! Chẳng lẽ nói cho Giang Ý Mạn biết anh ta đã động tay động chân vào rượu sao? Không thể.
Tay chân lúc này vẫn đang bị trói, khớp xương đều bị dây thừng làm cho sưng tấy đỏ lên, da thịt rách ra tận mấy lớp, tất cả đều là do tối hôm qua anh ta giãy giụa cực lực vì không kiềm chế được, đến bây giờ nghĩ lại, Lý Từ vẫn còn cảm thấy sợ hãi.
"Đừng nhúc nhích, tôi giúp anh nới lỏng dây ra."
Giang Ý Mạn chạy tới, giúp Lý Từ cởi trói.
"Tại sao anh lại tự trói mình vậy? Còn không biết đường gọi tôi một tiếng, chắc đêm qua anh khó chịu lắm!"
"..." Lý Từ cứng họng, anh không muốn nói chuyện.
"Có muốn ăn sáng cùng tôi không?"
Giang Ý Mạn làm ra bộ mặt tựa hồ cảm thấy rất đau lòng cho Lý Từ, không biết nội tâm đã vui thành cái dạng gì rồi.
“Anh đi làm bữa sáng cho em.” Lý Từ nhanh chóng đứng dậy.
Vừa ra khỏi giường liền trực tiếp ngã cắm đầu xuống đất, Giang Ý Mạn buồn cười.
Đáng đời, ai kêu anh ta dám bỏ thuốc cô, a ha ha ha!
"Anh không sao chứ? Nhìn anh đi đứng không cẩn thận kìa, có cần tôi giúp gì không?" Giang Ý Mạn tiếp tục giả bộ.
Lý Từ không muốn cô giúp nên tự mình đứng dậy đi vào phòng bếp.
Tay anh ta đang rất đau, nhưng vẫn cố gắng chuẩn bị một bữa sáng thịnh soạn cho Giang Ý Mạn.
Tập đoàn TM.
Giang Ý Mạn một tay đút túi quần, vừa đi vừa hóng gió, bước đi rất phong độ.
"Chào buổi sáng, tổng giám đốc."
"Chào giám đốc."
Giang Ý Mạn gọi Từ Phong vào văn phòng.
“Giang tổng, cô tìm tôi là có gì phân phó?” Từ Phong hỏi.
Giang Ý Mạn đứng dậy chống tay lên bàn làm việc với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
“Tối nay tìm vài tên côn đồ tới chặn đường Thẩm Giai Nghị cho tôi.” Giang Ý Mạn rất hung hăng nói.
“Tại sao?” Từ Phong không hiểu.
Sao lại cần phải tìm côn đồ, đây là muốn đem Thẩm Giai Nghị ra đánh cho tàn phế sao?
"Hỏi nhiều như vậy làm gì? Nhớ tìm mấy tên cường đại vào." Giang Ý Mạn gầm lên rất độc đoán.
Hừ! Thẩm Giai Nghị! Dám chụp ảnh tôi, đêm nay, tôi sẽ cho anh chết trên đường về nhà.
"Giang tổng, cô nghĩ kĩ lại chút đi.
Tôi thấy việc này không hay đâu.
Cô là người đại diện cho tập đoàn TM, thế mà lại dẫn người đi chặn đường Thẩm Giai Nghị, còn muốn đánh người ta, cái này— sợ bị truyền ra ngoài thì không phải rất xấu mặt sao? Huống hồ, Thẩm Giai Nghị cũng đâu phải thuộc dạng dễ bắt nạt, đánh được anh ta cũng đâu có dễ.” Từ Phong yếu ớt nói.
Anh cũng chỉ là phát biểu ý kiến của mình thôi, chứ Giang đại boss làm sao có thể dễ dàng nghe lời anh?
“Có đi hay không?” Giang Ý Mạn lườm Từ Phong.
Muốn tạo phản sao?
Còn không nghe lời cô? Còn dám nói giúp Thẩm Giai Nghị? Giang Ý Mạn trực tiếp nâng bình trà