“Đó là do anh gieo gió gặt bão.” Thẩm Giai Nghị lạnh nhạt nói.
Anh sẽ không bao giờ hối hận về quyết định của mình khi đó.
Vũ Phàm nhếch mép.
"Gieo gió gặt bão?"
"Xem ra mấy năm nay, mỗi ngày Thẩm tổng đều sống rất vui vẻ."
"Được rồi! Đã vậy thì đừng trách tao vô tình, đi, mau cắt nát lỗ tai của con gái nó.
Dùng con dao rỉ sét này cứa từng chút một, nhớ quay video lại để cho mọi người cùng xem nhé.
Thẩm Giai Nghị, tao sẽ khiến mày phải hối hận vì quyết định của mình năm đó.” Vũ Phàm nghiến răng nghiến lợi nói.
Anh ta rất hận, trong lòng anh ta tràn ngập thù hận.
"Vâng."
Tên côn đồ đang cầm trong tay con dao rỉ sét, mới vừa đi được hai bước thì đã bị Thẩm Giai Nghị cản lại.
Anh không có lựa chọn nào khác nữa, vì sự an toàn của Đóa Đóa, Thẩm Giai Nghị bắt buộc phải làm việc này, dù biết hôm nay có thể bị đối phương vũ nhục, anh cũng sẽ phải làm để cứu được Đóa Đóa.
“Sao nào, Thẩm tổng đã suy nghĩ kĩ rồi à?” Vũ Phàm chế nhạo.
Anh ta muốn biết một người luôn tự cao tự đại như Thẩm Giai Nghị, liệu sẽ quỳ xuống nhượng bộ để cứu con gái hay không.
"Quỳ xuống là không thể.
Nhưng nếu anh chịu buông tha cho Đóa Đóa, tôi có thể cho anh thêm một nghìn tỷ." Thẩm Giai Nghị nói.
Anh có tiền, cũng không ngại hao tài tiêu tai.
"Thẩm Giai Nghị, mày thật sự cho rằng tao sẽ vì lấy mấy đồng tiền hôi thối của mày mà buông tay sao? Trước kia mày cũng như vậy, hiện tại vẫn là như vậy, còn muốn dùng tiền để chà đạp lòng tự trọng của tao?" Vũ Phàm dùng tay vỗ vào mặt Thẩm Giai Nghị: "Thực xin lỗi, hôm nay mày sai rồi, tao chỉ muốn nhìn thấy mày bị nhục nhã, về phần tiền - tao không cần."
"Cho mày thêm 30 giây để suy nghĩ, nếu như còn không mau quỳ xuống, thì đừng trách tao ra tay tàn nhẫn với đứa con gái bé bỏng của mày!"
Vũ Phàm cười như một kẻ điên.
Anh ta lại ngồi xuống, bắt chéo chân và tiếp tục hút thuốc.
Có người đang đứng bên cạnh Thẩm Giai Nghị tính giờ, chỉ cần 30 giây trôi qua, nếu anh vẫn không chịu ra quyết định, Vũ Phàm sẽ cho người giẫm nát Đóa Đóa, cắt tai Đoá Đoá, hành hạ Đoá Đoá.
"Hết thời gian."
Vũ Phàm ném tàn thuốc trong tay đi, chân khẽ rung rung.
“Xem ra Thẩm tổng coi trọng danh dự còn hơn cả tính mạng của con gái.
Nào, mau đi cắt tai của con nhỏ kia cho tôi, bưng một cái chảo dầu lên đây, chúng ta chuẩn bị làm món tai chiên giòn.” Vũ Phàm hô.
Người đang cầm dao trong tay lập tức quay người rời đi, đã bước tới cửa sân thượng, chuẩn bị đi xuống.
“Chờ đã.” Thẩm Giai Nghị hét lên.
Trong giọng nói của anh chứa đựng đầy sự tức giận, có tình yêu Đóa Đóa, cùng với trách nhiệm mà anh phải gánh vác của một người ba.
"Được rồi, tôi sẽ quỳ, nhưng tôi muốn tận mắt nhìn thấy Đoá Đoá.” Thẩm Giai Nghị nói.
Hiện tại anh còn chưa biết được Đóa Đóa đang ở đâu, có bị thương tổn hay không.
"Được! Tao sẽ cho mày nhìn thấy nó, nhưng tao không đưa nó đến đây đâu." Vũ Phàm đồng ý.
Anh ta mở điện thoại lên, kết nối với người bên phía Đóa Đóa, để Thẩm Giai Nghị nhìn Đóa Đóa qua màn hình điện thoại.
Đóa Đóa đang bị trói, nó vẫn ôm con búp bê trên tay, Đóa Đóa khóc, nó vô cùng hoảng sợ.
Một bé gái 5 tuổi bị bắt cóc, con bé làm sao có thề bình tĩnh nổi.
Vũ Phàm cất điện thoại đi.
"Hiện tại con gái mày vẫn an toàn.
Nhưng an toàn được bao lâu thì khó nói lắm, tất cả đều do Thẩm tổng quyết định cả đó, suy nghĩ cho kĩ vào nhé!"
"Quỳ xuống đi.
Đừng có thử thách sự kiên nhẫn có giới hạn của tao."
Vũ Phàm rống lên, anh ta thật sự không muốn đợi thêm nữa, Thẩm Giai Nghị hừ một tiếng, có lẽ hôm nay anh nhất định phải quỳ rồi.
Vài năm trước, Vũ Phàm cũng phải quỳ, anh ta quỳ bên ngoài phòng làm việc của Thẩm Giai Nghị từ tám giờ sáng đến sáu giờ chiều, nhưng Thẩm Giai Nghị không hề hứng gì, đến nhìn anh cũng không thèm nhìn.
Hồi đó anh ta khổ sở nhiều như vậy, so với cái quỳ bây giờ của Thẩm Giai Nghị thì tính là gì?
Đầu gối Thẩm Giai Nghị từ từ hạ xuống, lúc này anh vẫn cao ngạo, nhưng lại khiến người ta có chút xót xa, một người kiêu ngạo như vậy lại phải quỳ trước mặt những kẻ khốn khiếp này, tất cả chỉ là vì muốn cứu con gái.
Tim Giang Ý Mạn siết chặt lại, nếu Thẩm Giai Nghị biết được Đóa Đóa không phải con gái mình, anh ta có còn muốn quỳ nữa không?
"Khoan đã."
Giang Ý Mạn bước tới, khi đầu gối của Thẩm Giai Nghị sắp chạm đất, tôn nghiêm của anh sắp bị tên cặn bã kia chà đạp, Giang Ý Mạn lại bất ngờ xuất hiện.
“Sao lại ra đây?” Thẩm Giai Nghị không vừa lòng.
Anh không cần Giang Ý Mạn giúp đỡ, việc cô đi ra sẽ càng thêm nguy hiểm.
“Cứu Đóa Đóa không phải việc của một mình anh.” Giang Ý Mạn nhìn Thẩm Giai Nghị, cười nói.
Cô cũng có trách nhiệm, trách nhiệm giống như Thẩm Giai Nghị vậy.
"Muốn có người quỳ sao? Được thôi, để tôi quỳ." Giang Ý Mạn nói với Vũ Phàm.
Cô định quỳ thay Thẩm Giai Nghị, Giang Ý Mạn cảm thấy cô là phụ nữ, nên quỳ xuống cũng không thành vấn đề, chỉ cần cứu được con gái cô là được, nhưng Thẩm Giai Nghị thì khác, đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, đầu gối của họ là vàng bạc, anh không thể quỳ.
“Cô điên rồi à?” Thẩm Giai Nghị nắm lấy cánh tay Giang Ý Mạn, kéo cô đứng dậy.
Người phụ nữ này điên rồi,