"Đúng, tại thị trường cấp hai dùng phương thức giao dịch đấu giá trắng trợn mua vào cổ phiếu Bác Triển, tổng cộng đã mua vào vạn cổ phiếu của Bác Triển, chiếm 2.9% tổng vốn cổ phần."
Lục Tĩnh Sanh cười lạnh: "Danh tiếng của Bác Triển cũng thật có sức, lại có người đến đốt tiền."
"Không chỉ có chừng này, cổ phần do bên tài chính Mậu Tường khống chế lại tiếp tục giảm, hiện chỉ còn nắm giữ là 36.9%." Sài Trăn đối với những thứ mờ ám này vô cùng mẫn cảm, vì làm tốt công tác, từ lúc Bác Triển đưa ra thị trường, nàng mỗi ngày đều chú ý quan sát động tĩnh trên thị trường.
Lục Tĩnh Sanh hỏi: "Kẻ trắng trợn mua vào là ai?"
Sài Trăn: "Là một ngân hàng đầu tư, pháp nhân vẫn còn đang điều tra."
Lục Tĩnh Sanh: "Nếu có tin tức nói cho tôi biết."
"Vâng." Sài Trăn đang muốn đi làm việc, Lục Tĩnh Sanh nói:
"Cô cùng tiểu Quý đã gặp mặt sao?"
"Thấy."
"Chuyện này cô cùng nàng cùng nhau hợp tác điều tra."
Sài Trăn: "..."
"Như thế nào?" Nhìn mặt Sài Trăn lộ vẻ khinh thường, Lục Tĩnh Sanh nói, "Hai người các cô cần phải hợp tác tốt, sẽ phát hiện ưu điểm của nhau đấy." Vỗ vỗ vai của nàng, rời đi.
Ưu điểm? Tiểu bảo mẫu kia?
Sài Trăn quan sát trần nhà, thở dài.
Ác ý thu mua trọng điểm là ở hai chữ "Ác ý", cổ phần do người Mậu Tường khống chế cũng giảm xuống, hành vi này cũng vô cùng mập mờ.
Lục Tĩnh Sanh nhìn tư liệu Sài Trăn đưa tới suy nghĩ, Đường Cảnh Lộ xuất thủ?
Muốn cưỡng ép thu mua cổ quyền Bác Triển, muốn có được quyền khống chế tuyệt đối sao? Sau đó gây dựng lại ban giám đốc, đem Lục Tĩnh Sanh đuổi ra khỏi cửa? Bác Triển bây giờ đang là giai đoạn bay lên, thu được thắng lợi xuất sắc, thời điểm này mà có địch ý thu mua quả thực chính là hành vi mở cổng lấy máu.
Sài Trăn từng có kinh nghiệm nên có khả năng mẫn cảm, nhưng Lục Tĩnh Sanh không thể không đề cao cảnh giác. Loại cách làm âm thầm không cần để ý gì chỉ một mực muốn nàng chết, xác thực rất quen thuộc.
Chẳng qua là không nghĩ tới, đối phương ra tay còn nhanh hơn so với nàng lường trước.
Hoàn Cầu ảnh thị trực tiếp gia nhập đại quân thu mua, sự kiện này vượt quá sở liệu của Lục Tĩnh Sanh, thậm chí làm cho cả nghiệp giới đều chịu chấn động.
Hành động thu mua tại thị trường cấp hai bất quá là chỉ là hành động phô trương thanh thế, Lục Tĩnh Sanh có thể hoàn toàn không để vào mắt, hành động mà Hoàn Cầu ảnh nghiệp ra tay mới là đại thủ bút. Hoàn Cầu ảnh nghiệp cố ý dùng giá cao hơn so với giá hiện hữu để thu mua số lượng cổ phần của Bác Triển trong tay người bên Mậu Tường, cổ phần trong tay Mậu Tường tiếp tục giảm, chỉ còn 35.2% cổ quyền, một khi Hoàn Cầu thành công trong thương vụ thu mua lần này sẽ nhảy lên trở thành đại cổ đông đứng thứ hai trong Bác Triển.
Hoàn Cầu ảnh thị nâng bài Bác Triển, nhất trí hành động cùng người trước đó đã ở thu mua cổ phiếu.
Sài Trăn trình lên danh sách những người cùng có hành động thu mua cổ nhỏ lẻ hơn là: Tưởng Bối Nam, Đường Cảnh Lộ, Vương Chuẩn, Trần Nhĩ...
Mà từ khi vừa bắt đầu thu mua cổ phiếu Bác Triển những người này đều có liên hệ trực tiếp cùng Tưởng Bối Nam.
Mấy người này tổng hợp đã nắm được 2% cổ quyền Bác Triển, nếu là Hoàn Cầu ra tay thu mua cổ quyền từ chỗ những người này, vị trí cổ đông lớn nhất của Lục Tĩnh Sanh sẽ ngập tràn nguy cơ.
"Đợi đã lâu rồi đi." Lục Tĩnh Sanh đem tài liệu ném đến trên bàn, "Thoạt nhìn mưu đồ liên thủ gây án đã chuẩn bị từ lâu a."
Dáng tươi cười treo ở trên mặt, một mực dùng bút máy gõ mặt bàn, Sài Trăn biết rõ Lục Tĩnh Sanh cũng không nhẹ nhõm.
Lục Tĩnh Sanh vẫn cho là đối thủ của nàng chẳng qua là Đường Cảnh Lộ, không nghĩ tới thế mà tăng thêm Tưởng Bối Nam. Vương Chuẩn, Trần Nhĩ, phẩm hạnh những người này không lọt nổi vào mắt xanh của nàng, thế nhưng loại tiểu lâu la này đứng thành hàng đi theo đầu to kiếm tiện nghi cũng thật sự làm cho nàng buồn nôn lại phiền tâm.
Đúng lúc đó, Lô Mộc Dĩnh không nên hướng họng súng mà đụng tới, cũng do nàng trong lúc bão tố muốn bùng phát còn giáng xuống một thanh đao.
Lô Mộc Dĩnh vẫn luôn muốn được lên màn ảnh nhưng không được, bị ép đi diễn phim mạng, trước những khổ lực nâng đỡ của Thịnh Anh có làm cho nàng thu về chút ít thành tựu, nhưng nàng vẫn là đỏ mắt với may mắn của Vương Hách, cũng dùng thành tích phim mạng đến cùng Thịnh Anh đàm phán, nói rằng nếu như bộ phim tiếp theo không cho nàng diễn điện ảnh, nàng muốn cùng Bác Triển giải ước.
Thịnh Anh xem như là người có mắt nhìn thấy thực lực người khác, nàng xem chuẩn Lô Mộc Dĩnh có thể có giá tỉ đồng, nhưng cần không gian và nỗ lực thêm nhiều. Sau nhiều cố gắng nàng cũng đỏ lên, nhưng Thịnh Anh không có vui vẻ được vài ngày, vị hỗn đản này lại ồn ào lên nữa. Cùng phương thức ồn ào trước kia còn khác biệt, lúc này cánh cứng cáp rồi, lại dám nhắc đến giải ước? Nàng biết muốn giải ước cần bồi thường bao nhiêu tiền hợp đồng sao? Thịnh Anh cảm thấy chuyện này không đúng, chỉ với chút bản lĩnh của nàng ta thật đúng là không có khí thế to lớn dám nói chuyện giải ước. Ép hỏi thêm quản lý của Lô Mộc Dĩnh mới biết, người của Kim Bài truyền thông có tìm đến nàng nói chuyện, nói muốn cùng nàng ký kết, bảo vệ đại màn ảnh giúp nàng.
"Hành động của cô không có tiến bộ, thế nhưng võ công ngẩn người tiến triển cực nhanh a." Thịnh Anh đâm cái ót nàng hỏi nàng, "Kim Bài truyền thông là nơi nào, diễn gì, quay gì đều không tốt, công ty thu lợi nhanh à! Bọn hắn thật nhiều thật nhiều nghệ sĩ cùng diễn viên, tất cả đều thứ hạng ba bốn tuyến, cô nhìn chính mình dùng cái nào để hồng đây. Cho dù có cho cô diễn vai điện ảnh, cũng đều là thể loại cấp thấp! Bác Triển lúc này đang thuận thế phát triển thật tốt, mở mắt chó của cô nhìn cho rõ ràng! Không cần vài năm nữa thì Bác Triển có thể cùng Hoàn Cầu sánh vai, cô bây giờ là nhất tỷ Bác Triển, sau này sẽ như là Đồng Ấu Ninh của Bác Triển! Cô bây giờ đi Kim Bài truyền thông tính là cái gì? Chút điểm này không suy nghĩ được cô ăn gì mà lớn lên thế!"
Trước kia Lô Mộc Dĩnh bị Thịnh Anh mắng đôi câu có thể tỉnh lại, an phận một đoạn thời gian. Lần này Thịnh Anh mắng người cũng sáo lộ không khác trước kia, ai ngờ Lô Mộc Dĩnh không có phản ứng nàng, tự ý rời đi.
Thịnh Anh: "... Tôi! Đcmn!"
Nhìn bóng lưng Lô Mộc Dĩnh rời khỏi, nàng chống nạnh đứng nguyên tại chỗ lòng vòng — khó có thể tin.
"Họ Lô lại ồn ào?"
Dừng ở trước cửa phòng làm việc của Lục Tĩnh Sanh, Diệp Hiểu Quân nghĩ hẹn Lục Tĩnh Sanh đêm nay cùng nhau ăn cơm, xem như giảm bớt tình trạng căng thẳng kéo dài đã lâu trong quan hệ hai người, nghe thấy đối thoại ở bên trong, tựa hồ là Thịnh Anh đang ở bên trong.
"Thực con mẹ hắn tà, Kim Bài truyền thông làm sao lại nghĩ đến đào nàng đây?"
Lục Tĩnh Sanh "Hừ" một tiếng, Vương Chuẩn đi theo Hoàn Cầu xuống tay với Bác Triển, chuyện này trong công ty trừ đi Sài Trăn và nàng không có người khác biết. Chuyện thu mua ác ý này nếu lộ ra bên người sẽ dấy lên phong ba, dùng danh hào Hoàn Cầu cùng với thân phận của đám người liên thủ hành động lần này, tất nhiên sẽ tạo thành áp lực rất lớn cho Bác Triển, mà nhân viên công ty sau khi biết chỉ sợ sẽ xảy ra hoang mang hỗn loạn. Nàng phân phó Sài Trăn trước đem chuyện này đè nặng, cho nên Thịnh Anh cũng không biết.
"Lô Mộc Dĩnh chính là một cái tép riu, lớn chút rồi liền chơi trò hỗn đản." Lục Tĩnh Sanh gần đây bị nhiều loại sự tình chèn ép tới khó thở, tính tình vô cùng bạo phát, "Họ Lô này nếu còn ồn ào tôi con mẹ hắn liền phế nàng đi!"
...
Thịnh Anh rời khỏi, Diệp Hiểu Quân gõ nhẹ cửa phòng làm việc của Lục Tĩnh Sanh.
"Tiến vào."
Ngẩng đầu nhìn lên là Diệp Hiểu Quân, hai người nhìn nhau, thấy Diệp Hiểu Quân muốn nói lại thôi, thần sắc có chút mất tự nhiên, tâm tình Lục Tĩnh Sanh có chút chuyển biến tốt đẹp: "Tìm tôi có việc sao Diệp đại biên kịch?" Nàng chính là biết rõ rồi còn cố hỏi một phen, muốn nhìn xem phương thức thỏa hiệp của Diệp Hiểu Quân trừ mời đi ăn cơm cùng tâm sự, còn có phương pháp gì khác nữa.
"Đêm nay em có rãnh không?"
Lời này vừa nói ra Lục Tĩnh Sanh nhịn cười không được —— thật đúng là không có chiêu khác mà.
Trước sau như một, nàng vẫn là nàng, chính là cái người này.
"Không rảnh." Lục Tĩnh Sanh nói.
"... Thế còn..." Diệp Hiểu Quân bị đánh ngược không kịp đề phòng, lúc hai chữ "Đêm mai" muốn nói ra miệng thì Lục Tĩnh Sanh trở tay níu lấy, trong nháy mắt hướng nàng, "Đối với người khác không rảnh, chị nha, có lẽ có."
Bốn mắt giao nhau, có chút tia lửa không cần nói cũng biết. Mấy tháng này các nàng vẫn luôn dùng bưu kiện giao tiếp, mặc dù không thấy mặt nhưng các nàng đều rõ ràng có phần ăn ý đều đặt ở trong lòng đối phương.
Cảnh báo giải trừ, Diệp Hiểu Quân tiến lên chống nàng vào bàn làm việc: "Làm thế nào mới có thể xóa đi được hai chữ "Có lẽ" kia?"
Đầu ngón tay Lục Tĩnh Sanh tại phụ cận cổ áo nàng lượn lờ, từ từ kéo tới, ở bên trong ôm lấy, đem môi của nàng dẫn theo tới.
"Nhìn biểu hiện của chị."
Chia lìa ngắn ngủi thật đúng là sẽ kích phát lửa nóng nội tâm thành cấp số nhân, Diệp Hiểu Quân rõ ràng vừa mới chứng kiến một màn Lục Tĩnh Sanh ở trước mặt Thịnh Anh nói ra đoạn ngoan thoại, nhưng bây giờ cũng là Tĩnh Sanh kia đang cùng nàng thân mật. Tách ra một đoạn thời gian, Diệp Hiểu Quân vẫn luân suy tư về căn nguyên cơ bản của vấn đề, các nàng tại sao lại hấp dẫn lẫn nhau. Con người Lục Tĩnh Sanh vẫn luôn chứa đựng một mặt bạo lực cùng nguy hiểm, điều này sẽ để cho nàng sợ hãi, đồng dạng, sự mềm yếu trong tính cách của cô cũng sẽ làm cho Lục Tĩnh Sanh không hài lòng. Thời điểm Lục Tĩnh Sanh muốn cô đi bệnh viện kiểm tra, cô vô cùng nản chí —— khi đó đã mở ra một mặt đối lập giữa hai người. May mà, tách ra bốn tháng này giúp cho sự căng thẳng trong quan hệ hoà dịu lại, đem chuyện này đè ép đi xuống, các nàng bây giờ còn có thể mặt đối mặt cùng biểu lộ vui vẻ.
Có thể coi là tại lúc thân mật, Diệp Hiểu Quân như khi thanh tỉnh mà thấy được khe hở trong quan hệ của hai người. Đạo khe hở này lần thứ hai bị hai người bọn họ hợp lực khâu lại, máu thịt bên ngoài đang không ngừng run rẩy, kích động...
Đêm dài, mặc dù là B thành sôi động thì lúc này cũng đi vào thời gian tinh mịch.
Lô Mộc Dĩnh về nhà, ngừng xe đi vào thang máy, phát hiện thang máy bị hư, đành phải đi thang bộ.
Mở ra cửa thang lầu, một mảnh đen nhánh.
Lô Mộc Dĩnh theo bản năng có chút sợ hãi, lấy điện thoại di động ra mở ra ứng dụng đèn pin, đang muốn đi lên, bỗng nhiên có người từ phía sau nàng nhào lên, che miệng của nàng lại. Nàng hoảng sợ giãy giụa lung tung, muốn kêu cứu, lại chỉ có thể phát ra thanh âm "A... A...".
Không chỉ có một người, bọn hắn đem nàng đặt ở trên bậc thang, bám lấy y phục của nàng, Lô Mộc Dĩnh đem hết toàn lực phản kháng, bờ mông bị dùng sức đánh một cái, BA~ một tiếng, một mảnh tiếng cười.
Lô Mộc Dĩnh thẹn quá hoá giận, chân đạp ra sau, rắn chắc mà đạp.
"Mẹ!" Người bị đá tiến lên ôm cánh tay của nàng, "Két" một tiếng đem cánh tay của nàng bẻ gãy.
Lô Mộc Dĩnh đổ mồ hôi lạnh như mưa trút.
"Cái loại khuôn mặt như mày mà cũng muốn đến Kim Bài truyền thông đoạt bát cơm của người khác sao? Tốt tốt soi gương lại đi. Còn không an phận sẽ không đơn giản tha cho mày như hôm nay đâu."
Bụng dưới Lô Mộc Dĩnh bị đá một cước, đau đến toàn thân nàng co rúm lại. Trong bóng tối nàng nhìn thấy thân ảnh ba nam nhân đang rời khỏi thang lầu.
Người của Kim Bài truyền thông?
———————————–
Mở đồ ăn cho Tráng Tráng, Tráng Tráng được ăn thỏa thích ra sức mà ăn.
Tám giờ sáng, Diệp Hiểu Quân vì mèo nhỏ Tráng Tráng cùng Lục Tĩnh Sanh đã chuẩn bị xong bữa sáng. Lúc Lục Tĩnh Sanh rời giường nhìn thấy một màn quen thuộc ở nhà ăn, cười đến rất hạnh phúc.
Tám giờ bốn mươi, hai người đi ra ngoài.