Tầng trên của tòa nhà Song Tử Hoàn Cầu lúc nào cũng không nhiễm một hạt bụi. Vào đông ánh sáng mặt trời chiếu vào mặt thủy tinh của cao ốc, hầu như có thể đem trọn tòa nhà chiếu sáng.
"Tiểu thư, tiểu thư chờ một chút, xin hỏi các vị có hẹn trước không?"
Thấy một đoàn người cứ thế mà xông tới, cô nương tiếp tân tại khu vực lễ tân của Hoàn Cầu ảnh thị bước nhanh đi lên ngăn cản. Lục Tĩnh Sanh không nhìn nàng, tiếp tục đi lên phía trước, đi theo phía sau lưng nàng là hơn mười nam nhân, một người trong số đó đưa tay ra ngăn cản cô nương lễ tân.
Cô nương lễ tân ngẩng đầu, cái người ngăn cản nàng cao hơn nàng hẳn một khoảng lớn, phía dưới kính râm có đạo vết sẹo rõ ràng, bộ dáng hung ác.
Đối phương một câu cũng không có nói, chẳng qua là cách kính râm nhìn chăm chú khiến cho chân nàng mềm nhũn, không dám lại đi theo. Đưa mắt nhìn hướng đi của những người này là đi tới phòng làm việc của Đường chế tác, nàng hốt hoảng vội vàng gọi điện thoại cho phòng an ninh.
Thời điểm cánh cửa bị thô bạo phá bỏ Đường Cảnh Lộ đang ngồi tại trước máy vi tính, động tĩnh lớn như vậy nàng cũng không ngẩng đầu, bên trong mắt kính đen phản chiếu ánh sáng từ màn hình laptop.
"Lục tổng gia giáo không tốt, vào phòng người khác còn không biết gõ cửa." Đường Cảnh Lộ trừng mắt, như trước không nhìn nàng.
"So với thân thế mờ ám của Đường tiểu thư, Lục mỗ chỉ sợ theo không kịp." Lục Tĩnh Sanh đi đến đối diện nàng, từ cao nhìn xuống cái người vốn quấy nhiễu nhân sinh của nàng, từ trong chỗ sâu nhất xé rách gia đình của nàng, khuôn mặt của các nàng thật sự là tương tự, buồn cười chính là lúc trước nàng thủy chung không cảm thấy.
Tùy tùng sau lưng đều thối lui đến ngoài cửa, cửa đóng chặt.
"Phát sinh chuyện gì! Các người là ai!" bảo an Hoàn Cầu xông lên, cùng nhóm người Trần thúc giằng co. Hai tay Trần thúc chắp sau lưng cười nói:
"Không có gì, có mấy lời tìm người chế tác của các vị tâm sự mà thôi."
"Các người đã được cho phép chưa? Xông vào?"
Trần thúc vóc dáng không cao, cũng không nói chuyện, chỉ đứng ở chỗ đấy, những bảo an cao lớn kia cũng không dám động thủ.
Trần thúc: "Chớ khẩn trương, cũng chỉ là tâm sự mà thôi. Nói xong rồi tự chúng tôi sẽ đi."
"Lục tổng là tới tìm tôi cãi nhau? Bác Triển quả nhiên rất rảnh rỗi a, đáng tiếc tôi còn có công tác bận rộn." Ánh mắt Đường Cảnh Lộ thủy chung không có rời đi màn hình máy vi tính, hoàn toàn không thèm để ý tới Lục Tĩnh Sanh khí thế bức người.
"Đường Cảnh Lộ." Lục Tĩnh Sanh đưa ảnh chụp trong tay bay đến trước mặt nàng, nàng cúi đầu vừa nhìn, là chế bản ảnh chụp lúc nàng học tiểu học.
"Ảnh chụp nhìn quen mắt chứ?" Lục Tĩnh Sanh kéo một cái ghế tới ngồi trước bàn làm việc, điềm tĩnh mà nhìn Đường Cảnh Lộ sắc mặt đã có mấy phần không kiên nhẫn, nói: "Không cần tôi nói cô cũng đoán được là ai đưa tới cho tôi đi."
Đường Cảnh Lộ đem con chuột đẩy hướng bên cạnh, đem ảnh chụp cũng cùng nhau quét ra, ánh mắt thoảng qua quét tới Lục Tĩnh Sanh cùng mười nam nhân vận tây trang đen đứng sau cửa thủy tinh, khóe môi vừa nhấc vừa vặn lộ ra dáng tươi cười: "Cho nên? Lục tổng thực chất là đến trả vật bị mất đấy sao?" Nàng đẩy mắt kính, mang theo giọng điệu cười nhạo nói, "Trò chơi chơi lâu như vậy, Lục tổng cuối cùng mới nhập môn."
"Tiểu nhân bởi vì lợi ích mà tụ họp, tất bởi vì lợi ích mà tán ra. Trần Nhĩ loại tạp chủng này cùng các người làm bạn được, có thể thấy được các người chẳng qua cũng chỉ là một đám ô hợp. Cô dùng nhiều thủ đoạn hèn hạ như vậy, là cho rằng mình nắm chắc phần thắng sao? Cô hao tổn tâm cơ là muốn làm cho Bác Triển phá sản sao, thật sự là không có ý tứ, lại để cho cô thất vọng rồi."
"Cô cho rằng tôi chỉ là muốn làm cho Bác Triển phá sản?" Đường Cảnh Lộ buồn cười mà nhìn Lục Tĩnh Sanh, trong mắt là tia chán ghét cùng trào phúng không che giấu: "Nhân sinh Lục tổng thật đúng là trôi qua thuận buồm xuôi gió a, đơn thuần tới làm cho người ta hâm mộ."
"A? Nói tới hâm mộ, chẳng lẽ Đường tiểu thư là muốn nhận tổ quy tông? Để cho Chu nữ sĩ vào trong phần mộ tổ tiên của Lục gia chúng tôi sao?"
Ánh mắt của Đường Cảnh Lộ đột nhiên mãnh liệt, không chờ Lục Tĩnh Sanh mở miệng, lời nói chuyển thành cười lạnh: "Tôi biết rõ cô cảm thấy buồn nôn bởi dòng máu chảy trong người mình chính là máu Lục gia, nhưng tôi càng buồn nôn hơn khi mà dòng máu trong người cô giống như tôi. Cô dùng tư thái tôm tép nhãi nhép lén lút làm ra những sự tình này cho rằng có thể trả thù đến ai? Tốt nhất bây giờ cô kẹp lấy cái đuôi biến mất đừng có lại cho tôi gặp lại cô, bằng không thì, tất cả tôi đã nhận tôi sẽ hoàn trả gấp bội."
Đường Cảnh Lộ cười vài tiếng, nghiêng đầu qua hỏi nàng: "Thực dọa người, cô cho rằng cô là ai..."
Lục Tĩnh Sanh xen vào nói: "Tôi là con gái Lục gia, còn cô là thứ gì. Để tôi đoán xem cô vì cái gì hận tôi như vậy." Lục Tĩnh Sanh làm như rất nghiêm túc suy nghĩ, rồi như là bỗng nhiên tỉnh ngộ, nói: "Tôi chợt nhớ tới, lúc còn rất nhỏ đã gặp qua cô. Mẹ cô mang theo cô tới gặp tôi, mỗi ngày đều đưa cho tôi cơm trưa khác nhau. Có lần tôi suýt nữa bị bắt cóc, cũng là được mẹ cô cứu a. Mẹ cô cũng không hận Lục gia, cũng không hận tôi, đúng là bởi vì như vậy, cô mới phát giác Mẹ cô vô dụng, đối với một nam nhân tuyệt tình như vậy bà có lẽ nên tuyệt tình tuyệt nghĩa, nên phản kích. Cho dù làm không được điểm ấy, ít nhất cũng không nên đối với loại nam nhân này còn có lưu luyến, đối với con của ông ta tốt như vậy. Cô hận Mẹ cô nhưng bà đã chết, nhưng sự thống hận của cô không cách nào đình chỉ. Hận thù của cô không chỗ phát ra nên hận ý liền được chuyển tới Lục gia, được chuyển tới tôi. Cho nên, Ngu Minh Đình so với mẹ cô cũng tương tự, nên cô cũng vô cùng chán ghét, lợi dụng cô ta bởi vì ân tình đối với mẹ mình đem cô ta đẩy tới chỗ chết, thuận tiện trở thành một quân cờ tới đối phó tôi."
Lục Tĩnh Sanh nhìn thẳng nàng: "Mẹ cô cẩn thận từng li từng tí như trân như bảo mà yêu ba tôi cả đời, chỉ sợ lúc sắp chết cũng còn đối với ông nhớ mãi không quên a? Nếu như bà biết cô đã làm những gì, nhất định rất hối hận vì ba tôi mà sinh ra cô, một người âm hiểm thủ đoạn. Vô luận cô có cố gắng nhiều như thế nào cô cũng không thoát khỏi được cái danh mình là kết quả của một cuộc tình vụng trộm, đã định trước đời này đều thấp hơn tôi một