Lục Tĩnh Sanh ngủ đủ hai mươi bốn tiếng đồng hồ mới tỉnh, bị mùi cơm chín câu dẫn tỉnh giấc.
"Boss! Nhanh đi rửa mặt rồi dùng cơm!" Tiểu Quý cùng Sài Trăn mang theo đồ ăn đi đến, Diệp Hiểu Quân muốn cho Lục Tĩnh Sanh ngủ nhiều một chút nên đã giúp nàng lưu lại một phần.
Tinh thần của Lục Tĩnh Sanh không tốt lắm, cằm đau tay nhức, rời giường vừa khởi động thân thể mà toàn thân đều đau nhức. Cùng người đánh một trận so với mấy ngày thâu đêm còn dễ gánh hơn. Vừa tỉnh sau giấc ngủ dài, bụng trống rỗng, rửa mặt xong thì cơm nước cũng đã được chuẩn bị. Kết quả đồ ăn lùa tới trong miệng liền nổi lên một cỗ buồn nôn, ăn cũng không vào được, Diệp Hiểu Quân cũng không thể ăn thức ăn quá nhiều dầu mỡ, đồ ăn Sài Trăn đem đến trên cơ bản đều bị nàng cùng tiểu Quý xử lý phần nhiều.
Tiểu Quý cùng Lục Tĩnh Sanh là hai người hoàn toàn trái ngược, càng hao tổn thể lực về sau lại càng đói. Tối hôm qua bị Sài Trăn kích thích tới ngủ không ngon, gần tới hửng đông mới ngủ được, lúc này ngủ đủ rồi dạ dày tựa như hắc động, đồ ăn rót vào cũng không kịp.
Sài Trăn bưng lấy nửa bát cơm đặc biệt ghét bỏ mà nhìn tiểu Quý: "Có thể chậm một chút không? Đũa bị cô múa phát ra tiếng gió rồi."
Tiểu Quý hoàn toàn không rảnh phản ứng nàng, hận không thể mọc thêm tám cái tay bốn cái miệng.
Lục Tĩnh Sanh cũng ngại nàng tới bệnh viện sẽ quá náo nhiệt, nên kêu nàng trở về nghỉ ngơi, về sau một mình Sài Trăn đến đưa cơm là được rồi, Diệp Hiểu Quân cần tịnh dưỡng.
Boss lên tiếng, tiểu Quý che miệng đem đồ ăn trong miệng ăn xong, ngồi nghiêm chỉnh: "Em sẽ không ồn ào, tuyệt đối yên tĩnh, tuyệt đối... Nấc!... Nấc! Nấc!" Đánh liền ba cái nấc, tiếng nấc đem đèn ngoài hành lang cũng đều bị dọa sáng.
Mọi người: "..."
Diệp Hiểu Quân còn rất thích tiểu Quý ở chỗ này, có thể mang đến một ít chuyện thú vị, nhìn nàng tâm tình cũng sẽ tốt.
Sài Trăn đem máy tính cá nhân của Lục Tĩnh Sanh mang đến. Laptop của nàng thoát được trận hỏa hoạn vừa rồi cũng là không dễ, ngày đó vừa vặn nàng bỏ ở nhà không đem tới công ty.
Lục Tĩnh Sanh vừa mở laptop vừa hỏi tình huống Bác Triển bây giờ như nào.
Trang web công ty có mấy cái đề nghị, Sài Trăn đem tư liệu cho Lục Tĩnh Sanh xem qua. Có vài Nhân viên thuộc Công ty bị thương nhẹ trong trận hỏa hoạn vừa rồi, may mắn sơ tán kịp thời không có bị thương nặng, nhân sự bên kia đã sắp xếp nghỉ bệnh cùng bồi thường.
"Lần hoả hoạn này tổn thất không nhỏ, bất quá tư liệu quan trọng tôi đều có lưu trong ổ cứng HDD di động cùng đám mây, mới có thể vãn hồi đại bộ phận. Phiền toái là bên tài chính, có chút cần chị tự mình xem qua. Còn có một ít những thứ khác..." Sài Trăn có trật tự hướng nàng báo cáo, Lục Tĩnh Sanh cẩn thận xem tài liệu.
"Còn có một việc." Sài Trăn nói, "Trợ lý chủ tịch hiện giờ của Hoàn Cầu, buổi sáng gọi điện thoại, nói chủ tịch họ muốn hẹn chị gặp mặt."
"Hoàn Cầu?" Lục Tĩnh Sanh nhíu mày, "Tưởng Bối Nam?"
"Đúng vậy."
Bác Triển bị một mồi lửa đốt đi hết sạch, hai người hẹn nhau tại văn phòng công ty truyền thông K, K là công ty truyền thông mà Lý Ái Lan một tay xây dựng, Từ khi còn học đại học, Lục Tĩnh Sanh đã bắt đầu ở chỗ này công tác, đối với công ty này hết sức quen thuộc. Trong kế hoạch hoạch định tương lai của tập đoàn cũng có sự tham dự của K.
Tưởng Bối Nam cùng trợ lý của nàng đến đấy, không mang bất luận nhân vật có tính uy hiếp nào. Đây là địa bàn cảu Lục Tĩnh Sanh, người đến không chút sợ hãi nào, tương đối nhẹ nhõm.
Bên trong phòng làm việc, Lục Tĩnh Sanh cùng nàng một mình đối thoại.
"Cho nên Tưởng tiểu thư lần này tới nghĩ nói chuyện gì? Là muốn tôi thả cho họ Đường một con ngựa?" Lục Tĩnh Sanh không muốn lãng phí thời gian, đi thẳng vào vấn đề, "Nói ra chỉ sợ làm cô thất vọng. Không chỉ là Đường Cảnh Lộ, kể cả Tưởng tiểu thư, tôi cũng sẽ không bỏ qua đấy."
Tưởng Bối Nam hoàn toàn không để bụng, cười nói: "Không sao, Lục tổng nghĩ làm như thế nào đều tốt, thế nhưng hôm nay tôi đến không phải cùng cô trò chuyện người khác, là trò chuyện về việc hai người chúng ta."
Lục Tĩnh Sanh: "A? Tôi và cô có cái gì để trò chuyện?"
"Chuyện chúng ta có thể nói nhiều lắm, bộ điện ảnh mới của Lục tổng không phải đã quay được một nửa rồi sao? Kỳ thật tôi đối với bộ phim này cảm thấy rất hứng thú, mặc dù là đầu tư thấp nhưng ánh mắt cùng năng lực hoạt động của Lục tổng, tôi đánh giá rất cao, nhưng mà trong ngắn hạn Bác Triển chắc chắn chưa thể có viện tuyến riêng, đúng không? Nếu như Bác Triển hoặc là Tuấn Thiên có viện tuyến của chính mình, có lẽ mỗi bộ phim của Bác Triển đều có thể bán qua một tỷ."
Tưởng Bối Nam thật trò chuyện về công tác điện ảnh, hoàn toàn vượt qua dự kiến của Lục Tĩnh Sanh.
"Việc vừa xảy ra đối với Bác Triển đúng thật đáng tiếc, về chuyện hoả hoạn tôi thực không biết rõ tình hình." Tưởng Bối Nam nói tiếp, "Thật là đáng tiếc, hy vọng Lục tổng không để việc này làm ảnh hưởng, dụng tâm đem bộ điện ảnh mới phát hành thật tốt. Đương nhiên, vấn đề viện tuyến vẫn luôn là khâu có vấn đề. Trong nước nếu nói về viện tuyến có thực lực, chỉ sợ không ai có thể so sánh cùng Hoàn Cầu."
Lục Tĩnh Sanh không nói chuyện chỉ nhìn nàng.
Tưởng Bối Nam cùng nàng đối mặt một lát, nhún nhún vai: "Được rồi, xem ra nên nói vẫn phải nói. Thế này, tổng thể tôi vẫn là người làm ăn, tôi đối với mấy thứ yêu hận tình cừu không có hứng thú, cũng là mệt mỏi... Cô cũng biết chuyện của tôi, trước kia cùng Ngu Minh Đình huyên náo, đến bây giờ tôi còn không dễ chịu, một thân bệnh. Tôi đã suy nghĩ rõ ràng, cái gì cũng không quan trọng cũng đều không thực tế, chỉ có tiền là trọng yếu nhất, quyền thế và thực tế nhất, cho nên tôi mới cố gắng đem Hoàn Cầu nắm ở trong tay. Tôi cũng biết Ngu Minh Đình chết cùng Lục tổng không có quan hệ, nàng có ân tình với người nọ, ai đối với nàng tốt nàng muốn báo đáp, cũng không nhìn một chút chính mình cân nặng ra sao. Ngu Minh Đình chết không phải là lỗi của Lục tổng, là ai tại phía sau giở trò muốn mạng của nàng tôi đều rõ ràng. Bất quá, tuy rằng tôi hận nàng, cũng không có cách nào quên đi nàng. Tôi cũng muốn nàng chết, nhưng nàng chỉ có thể chết ở trong tay của tôi. Đường tiểu thư là một người tài giỏi, bất quá quan hệ của tôi cùng nàng cũng chỉ dừng lại ở mức nàng giúp tôi đoạt lại Hoàn Cầu thôi..."
Đề cập đến Ngu Minh Đình, trọng tâm câu chuyện rất dễ dàng đi lệch, dễ dàng càng nói càng nhiều, Tưởng Bối Nam tự giễu cười cười: "Nói quay về vấn đề hợp tác của chúng ta a."
Lục Tĩnh Sanh: "Cô thật không che giấu chút hèn hạ nào."
Tưởng Bối Nam rất thẳng thắn nói: "Nàng không phải cũng cho tôi mượn lực đánh tới cô hỏng bét sao? Đều là lợi dụng lẫn nhau, vậy thôi."
Lục Tĩnh Sanh "Hừ" một tiếng, Tưởng Bối Nam nói tiếp:
"Hoàn Cầu lần trước bị Lục tổng khiến cho đại thương sinh