Đồng Ấu Ninh cho Bạch Tô chiếc xe, cũng giúp nàng làm hộ chiếu, đón Lưu Phỉ cho nàng.
"Bạch tiểu thư, lần này thật là không còn lần sau đâu." Đồng Ấu Ninh đứng ở bên cạnh xe hướng nàng cáo biệt, "Tôi biết rõ, cuộc sống bức bách, tôi không nên có thành kiến đối với bất kỳ công việc nào, cuộc sống bình yên ai mà không muốn. Bạch tiểu thư trẻ tuổi xinh đẹp thông minh nhạy bén, cho dù không phải sát thủ thì cũng đều có thể sống tốt qua ngày. Mấy chuyện ngoài nước tôi đều đã an trí xong, công tác, chỗ ở đều có, tiền mặt cũng có chuẩn bị cho cô. Cô cùng em trai cô sống ở đó thật tốt mà đợi, đừng có lại về nước. Nếu như gặp lại..." Hai tay nàng cắm vào trong túi áo khoác, nheo mắt lại, miệng nam mô, bụng một bồ dao găm.
Mấy câu chữ trau chuốc này nhìn qua như là khoa trương nàng, kỳ thật ẩn trong đấy đều là ẩn ý.
Bạch Tô nói: "Như thế nào gặp lại? Đồng Ấu Ninh, cô đây là dùng lợi ích uy bức dụ dỗ muốn đem tôi cột tại nước ngoài không thể trở về gây cho cô phiền phức?"
Đồng Ấu Ninh: "Tôi không cần uy bức dụ lợi, nếu cô ngoan cố ở lại trong nước, tôi có rất nhiều loại phương pháp để cho cô biến mất mà không cần làm bẩn tay mình. Bất quá, con người của tôi luôn luôn không thích kết oan gia, cô gây cho bạn gái của tôi một thương, tôi cho em trai cô một thương, tính ra là công bằng. Tôi không có giết ba mẹ cô, vấn đề có thể sử dụng tiền để giải quyết được thì tất nhiên là tốt nhất. Chẳng lẽ cô còn muốn tiếp tục đi trên lưỡi đao? Cũng đến lúc nên hóa thù thành bạn, cho dù không vì bản thân, thì cũng nên vì người em tàn tật kia của mình mà ngẫm lại."
Bạch Tô có chút rõ ràng, nàng đấu không lại Đồng Ấu Ninh. Không phải nàng chủ quan cũng không phải nàng nóng vội, Đồng Ấu Ninh chính là cao tay hơn nàng.
Bạch Tô lần đầu tiên có loại cảm giác này, bị người đùa nghịch một vòng, dồn ép từng lần. Mỗi lần đều thua trong tay nàng, cũng thành quen.
"Về sau sẽ không gặp lại sao?" dáng tươi cười của Bạch Tô bình thường đều ảnh hưởng từ nghề nghiệp sát thủ của mình, âm u lạnh lẽo. Nhưng giờ phút này nàng thay đổi một trương gương mặt, lại có chút ít bình thường, "Vậy cũng không nhất định."
Một cước chân ga đem xe lái bay nhanh đi, tương đối tiêu sái, lưu lại chỉ còn có làn khói sau đuôi xe.
Loại tình cảnh này Đồng Ấu Ninh gặp nhiều rồi, không rảnh phản ứng lại. [Xích Thố] bởi vì nguyên nhân của nàng đã lùi ngày bấm máy, nàng còn đang ngẫm coi làm thế nào để giải thích cùng đạo diễn và đoàn đội về vết thương kia.
Hạ đến, hoa phượng nở, Diệp Hiểu Quân sau khi xuất viện cùng Lục Tĩnh Sanh về nhà. Cùng với đại Tráng Tráng cùng tiểu tráng tráng cùng nhau hoạt động trên máy chạy bộ, qua hai ngày, gân cốt từ từ giãn ra, cũng trở lại Bác Triển xử lý một chút công việc dồn ứ.
Điện ảnh [Có chuyện muốn nói cho ngươi] tiến độ quay phim đã bước vào những khâu cuối cùng, nàng không có ý tiến tổ, đạo diễn vô cùng tôn trọng nàng, kịch bản có thể nói về cơ bản không có thay đổi qua.
Nàng cùng Lục Tĩnh Sanh cùng nhau nhìn qua bản giản lược, Lục Tĩnh Sanh rất hài lòng, có loại dự cảm đại thắng phòng vé. Diệp Hiểu Quân không muốn quét đi hưng phấn của nàng, không nói ý kiến gì.
Nàng cảm thấy bình thường, vô cùng bình thường.
Có lẽ người đầu tư hài lòng, người xem cũng dễ thỏa mãn, nhưng đạo diễn diễn giải trọng điểm từ nội dung cốt truyện biến thành câu chuyện tình ái, một khóc, hai nháo thiếu điều ba thắt cổ, quảng cáo Đồng Ấu Ninh cắm thêm vào cũng vô cùng bắt mắt, chỉnh thể chạy tại rìa màn hình.
Đây là câu chuyện nàng ghi, chẳng qua là nội dung bị hạ xuống khuôn khổ sáo cũ, trở nên không thú vị.
Giống Diệp Hiểu Quân nghĩ đến, sau khi chiếu phim dựa vào thực lực cùng công tác tuyên truyền mạnh mẽ của Hoàn Cầu, [Có chuyện muốn nói cho ngươi] nhất thời biến thành chủ đề nóng hổi được nhắc tới nhiều nhất. Bộ phim có điểm hài hước, có phân đoạn lấy đi nước mắt người xem, thích hợp cho người xem thả lỏng tâm tư, nghỉ ngơi đầu óc, thuộc về "Văn hóa Thức ăn nhanh". Không thể không nói đạo diễn, nhà làm phim đều rất thông minh, phân tích thị trường cùng tâm lý cộng đồng người xem, một đoạn tác phẩm mang tính văn nghệ triết lý trải qua bàn tay nhào nặn cao siêu của thương nhân liền biến thành thứ thực phẩm ngon, dễ ăn dễ nuốt, một loại sản phẩm có tính thương mại cao.
"Nếu như cho cô thêm một cơ hội được làm lại, cô muốn thay đổi sự kiện nào?" Từ đề tài điện ảnh phát sinh, quét sạch các trang mạng xã hội lớn, ngay cả khi Lục Tĩnh Sanh đang tiếp nhận phỏng vấn của một tạp chí cũng bị hỏi.
"Thay đổ sự kiện nào à? Tôi không muốn thay đổi sự kiện nào, trước khi làm việc gì tôi đều nghiền ngẫm kỹ, làm như vậy có khiến cho chính mình hối hận hay không. Khi xác định không hối hận tôi mới hành động." Khóe mắt Lục Tĩnh Sanh mỉm cười, đúng là đường làm quan rộng mở, trẻ tuổi tài cao.
[Có chuyện muốn nói cho ngươi] nhận được khen ngợi không ngừng, được xưng là ba phút cười nhỏ, mười phút cười to, tới phần cuối ngược tới hung ác, buôn bán nước mắt lời một bó to.
Người xem phản hồi: Biên kịch thật sự rất xấu rồi, phần trước đều nghĩ vui vẻ hài hước, yếu tố khoa học viễn tưởng cũng rất đặc sắc, như thế nào vừa quay đầu liền phiến tình đây? Còn phiến được ác như vậy! Tuy rằng cẩu huyết, nhưng ta thích.
Thắng lợi về mặt danh tiếng so với con số phòng bán vé còn quan trọng hơn nhiều. Mặc dù là một bộ điện ảnh giá thành nhỏ, mục đích thương mại tương đối, nhưng dù sao cũng là xuất ra từ tay Diệp Hiểu Quân, cả bộ phim mạch lạc trước sau như một thể hiện đúng cái tên "có chuyện", vô cùng có thành ý bày ra thái độ cách làm trong sinh hoạt hàng ngày, làm cho người xem vừa khóc vừa cười ngoài ra cũng cảm ngộ được một chút nhân sinh. Bình luận trên khu vực bình luận của website đánh giá điện ảnh không ngừng tăng cao, đàn áp thuỷ quân.
Diệp Hiểu Quân vẫn vậy, cảm thấy bình thường chẳng lúng túng.
Phòng bán vé đại thắng, Bác Triển cùng Hoàn Cầu hợp tác cùng thu lợi, công ty giải trí di động mà Lục Tĩnh Sanh cùng Đồng Ấu Ninh cùng nhau đầu tư đã lên sàn, giá trị cổ phiếu tung ra lần đầu đạt 1,09 tỷ nhân dân tệ, hơn 600% lợi nhuận đầu tư.
Doanh thu Phòng bán vé cùng tiền mặt đầu tư vào tạo nên dòng tài chính như dòng nước lớn dũng mãnh tiến vào Bác Triển, Bác Triển rút cuộc không cần bó tay bó chân, toàn lực xem xét đẩy mạnh các hạng mục đồng loạt triển khai. Báo cáo tài chính quý mới nhất của Bác Triển một mảnh sáng sủa, giá cổ phiếu một đường tăng cao, tin tức Lục Tĩnh Sanh tham gia tiệc tối của những nhân vật có sức ảnh hưởng lớn trong nghiệp giới vẫn luôn được cập nhập sát sao, Lúc Diệp Hiểu Quân thêm lần nữa lọt vào danh sách đề cử giải thưởng biên kịch xuất sắc nhất của giải thưởng Kim Đồng, giá cổ phiếu lại một đường nhảy lên.
Tiệc tối đón tiếp nửa số nghệ sĩ trong ngành, một đường từ nghệ sĩ cho tới người đại diện tranh nhau vội tới mời rượu Lục Tĩnh Sanh, nghĩ tại trước mặt nàng bắt cái làm quen. Ngay cả trợ lý tư nhân – tiểu Quý cũng đều bị vây quanh, mở miệng một tiếng "Quý tỷ" mà gọi, đều muốn từ nàng đạt được hạng mục kế hoạch sang năm của Bác Triển.
Tiểu Quý vuốt bụng đánh ợ một cái, lôi kéo Sài Trăn giết ra từng lớp vòng vây, đi tới cửa sổ sát đất, ngã ngồi tại ghế sofa trên ban công.
"Tôi không được rồi... Uống chết tôi luôn." đôi má Tiểu Quý đỏ bừng, mỗi lần hít thở đều có cảm giác đồ ăn cùng rượu từ dạ dày muốn nhảy lên tới thực quản, phí thật lớn sức lực mới nhẫn nhịn không có ở trước mặt Sài Trăn ăn mặc đặc biệt xinh đẹp mà nôn mửa.
Sài Trăn cũng nhìn ra nàng tùy thời có khả năng phun ra vũ khí có tính sát thương mạnh, không dám đến gần, dựa vào thủy tinh nhìn vào bên trong: "Tửu lượng của Lục tổng tăng thêm, còn nghĩ muốn