Lục Tĩnh Sanh vừa về tới B thành đã bị mẹ nàng điện thoại đuổi giết, đang họp mà di động rung không ngừng, cúi đầu vừa thấy, nhìn tên gọi, đã muốn đoán được nàng sẽ nói chuyện gì, tạm thời không tiếp, chờ xong cuộc họp đi ra sẽ bồi thường sau.
"Tráng Tráng, con như thế nào không tiếp điện thoại của ta.".
"......".
Điện thoại vừa kết nối, Mama liền hô cái nhũ danh mà có dùng hết thời gian cả đời nàng đều không thể đối mặt, liền đem nàng đánh gãy lời.
"Không có đâu mẹ, con vừa rồi có hội nghị, họp xong không phải đánh điện thoại cho mẹ luôn sao? Làm sao vậy? Vài ngày không thấy nhớ con rồi sao?".
"Mỗi lần nói ngọt chính là biết đã làm chuyện gì xấu là đi." Lục mụ mụ vốn còn muốn xả khí, nhưng Lục Tĩnh Sanh trưng ra cái biểu hiện nhu thuận vẫn là rất có tác dụng, lập tức liền thở dài một hơi,"Mẹ biết con muốn lập uy, cũng biết con rất ghét những người ăn không ngồi rồi, nhưng con cũng không thể vừa đến Bác Triển liền đem một lần hơn phân nửa quản lý cấp trung – cao tầng đuổi đi? Đối với chuyện vận hành Công ty, ta tin tưởng năng lực của con có thể xử lý tốt, nhưng là con như vậy sẽ đắc tội với người, về sau luôn sẽ chịu thiệt. Con phải biết rằng cái giới giải trí này nó phức tạp như vậy, tất cả đều là những nhân vật liều mạng trong đó, con không nghĩ được hôm nay bị con đạp đi xuống người ta ngày mai sẽ đi đến địa phương nào, con......".
"Mẹ." Lục Tĩnh Sanh đánh gãy lời nàng, "Đoạn thời gian trước con bận quá, vẫn không có thời gian về nhà nhìn thăm ngài cùng ba, thật nhớ đến món cá dấm chua ngọt mẹ làm mà chảy nước miếng, cảm thấy thèm ăn rồi, đêm nay con về nhà ăn cơm nhé".
"Hắc, ngươi đứa nhỏ này, mẹ đang nói chính sự đó.".
"Cái gì cũng đều không trọng yếu bằng Cá dấm chua ngọt mẹ làm, con về nhà nhé, buổi tối cùng ba uống thêm vài chén.".
"...... Chờ con trở về rồi nói cùng con sau.".
"Ở nhà không nói chuyện công tác, đây là quy định mẹ đặt ra, lời nói ra không được phá, gia pháp không nói hai lời, mẹ không phải luyến tiếc nói con.".
"Ai chà, mới có bao lâu, mồm mép càng ngày càng lưu loát?".
"Là gien người tốt nha.".
Trước khi về nhà luôn nhấn mạnh đêm nay nhất định chỉ có thể có một nhà các nàng ba người, này hắn các loại tiểu yêu thấy tuyệt đối không lưu tình mặt đuổi ra khỏi nhà. Lục mụ mụ cũng lười tiếp tục cùng nàng nói cái gì, tính tình nữ nhi này thật đúng là tùy nàng. Trước đấy cùng lão gia tử nói tới chuyện tình Bác Triển, lão gia tử cười: "Tùy nàng đi thôi, nàng thứ nhất không hít thuốc phiện thứ hai không phạm tội, nếu đã quyết định cho phép nàng đi ra ngoài rèn luyện, sẽ không thể có chút việc nhỏ liền thu trở về. Huống chi bà có nói bao nhiêu, dụng tâm lương khổ, liền nữ nhi kia tính tình, nàng có thể nghe lọt tai sao?".
Lục mụ mụ: "Cũng phải.".
"Giảng giải đạo lý cũng chỉ là nghe nghe, sẽ không thật sự tin tưởng. Nói tốt cũng thế nói xấu cũng vậy, cứ để cho chính nàng tự mình trải qua mới lĩnh ngộ.".
Đạo lý là thế, thế nhưng là một cái bảo bối nữ nhi, Lục mụ mụ vẫn là vẻ mặt đầy mây đen.
Lục Tĩnh Sanh ở lại B thành đợi hai ngày lại cùng Tiểu Trầm bay đi Trùng Khánh, bạn thân khó được có ngày nghỉ ngơi muốn cùng nàng gặp mặt cũng chưa gặp được người.
"Cậu lại bay người đi nào rồi?" cô bạn hỏi nàng, "Cứ như vậy, về sau còn có thể lúc nào mới thấy cái mặt đây? Tớ có một đống bát quái chờ cùng cậu phun đây, chờ mãi không gặp được người tớ cũng muốn nghẹn chết rồi.".
Bạn thân nàng bên người không có mấy người có thể tâm sự cùng, cũng là bởi vì địa vị trong giới của nàng cao, xử sự cần cẩn thận, không cùng nàng qua lại ba, năm năm cũng đừng nghĩ gần gũi. Trong khoảng thời gian này, phương thức truyền thông mới lên ngôi làm nàng cũng có điểm phiền, có chuyện gì lớn nhỏ cũng đều có thể cho lên Weibo, lấy tốc độ ánh sáng lan truyền. Cho dù ngàn hô vạn gọi, bạn nàng cũng không mở weibo, tâm sự trong lòng, chuyện tình cảm cũng đều hướng Lục Tĩnh Sanh nơi này giãi bày. Mấy năm trước Lục Tĩnh Sanh còn chỉ là đi theo trưởng bối gia tộc học tập, có vẻ có thời gian, hiện tại tự lực ra trận, số lần có thể gặp nhau đã thấp nay càng thấp hơn.
"Có thể, cậu không muốn gặp tớ, tớ đều tìm cậu.".
"Nhớ tớ hả?".
"Muốn cùng cậu hợp tác.".
"......".
Lục Tĩnh Sanh trong khoảng thời gian này xác thực tâm chí đều là công việc.
Giải quyết chuyện lớn nhỏ tại B thành xong lại bay tới Trùng Khánh, trở lại đoàn phim [Phù Sinh], tán gẫu riêng với Trịnh đạo diễn thật lâu. Giống như Trịnh đạo diễn loại này tầng thượng của Kim Tự Tháp có thể nói là đạo diễn – nghệ thuật gia cấp bậc cao không phải lúc nào cũng có thể hợp tác. Hắn chính là bảo đảm phòng vé. Lục Tĩnh Sanh phải cùng hắn thành lập quan hệ tốt, nắm chặt chiêu bài sống này.
Thanh âm "cut" vang lên kịch tổ giải tán, mọi người thu dọn trở về, sau đó các chủ nhóm tụ họp bàn về tuyên truyền này nọ, bất quá khi đó cũng không có việc của Diệp Hiểu Quân.
Lục Tĩnh Sanh còn nhớ tới Diệp Hiểu Quân bị trấn động não, cố ý tìm đến nàng: "Diệp tiểu thư, đầu thế nào rồi, về sau có chỗ nào không thoải mái không?".
Nghe nói Lục Tĩnh Sanh lại tới nữa, Diệp Hiểu Quân có dự cảm nàng lại sẽ tìm đến mình nói gì đó, nghĩ muốn nhanh chóng thu thập hành lý chạy lấy người, không nghĩ tới vẫn là bị bắt được.
"Không có gì trở ngại, đa tạ Lục lão bản quan tâm.".
Lục Tĩnh Sanh cũng nghe ra Diệp Hiểu Quân lời nói xa cách, cười cười không nói chuyện, cũng không từ bên người nàng tránh ra, ánh mắt hướng trên cổ tay nàng liếc mắt một cái nói: " Đồng hồ cô đâu?".
"Đồng hồ" Hai chữ vừa ra, Diệp Hiểu Quân thần kinh đều banh đi lên, yên lặng trừng Lục Tĩnh Sanh.
Lục Tĩnh Sanh bất quá thuận miệng hỏi, bộ dáng đối phương lại như là bị mạo phạm nghiêm trọng hơn mức bình thường, cũng có chút ngoài ý muốn. Diệp Hiểu Quân điều chỉnh cảm xúc nói: "Không cẩn thận đánh rớt hỏng rồi......".
"Vậy à." Lục Tĩnh Sanh cười nói, "Theo đoàn phim thực là vất vả, Cô như này là muốn về B thành?".
"ừm".
"Vậy đi, trở về B thành tôi mời mọi ngươi ăn cơm.".
Diệp Hiểu Quân đang muốn nói chuyện, Lục Tĩnh Sanh giành lời nói trước: "Kịch tổ tất cả mọi người sẽ đi, tôi còn vì cô cố ý mời vài vị nổi danh đạo diễn, nhà sản xuất đến, chúng ta tranh thủ tán gẫu thật tốt một chút về kịch bản [Hành Hỏa].".
Lời này vừa ra Diệp Hiểu Quân thật đúng là không thể phản bác được gì, Lục Tĩnh Sanh luôn mồm lấy công tác làm điểm xuất phát, nàng chưa bao giờ làm chuyện gì vượt phạm vi, lại là lão bản, như thế nào có thể mở miệng cự tuyệt? Nàng không thích xã giao, thế nhưng nếu không xã giao, nàng vĩnh viễn cũng không thể liên hệ được mọi người trong vòng công tác. Nàng cần phải đi ra, buông bỏ tâm lý đề cao, nên biết giảm bớt tính thanh cao trong điểm này.
Chuyện này tạm thời cũng liền như thế quyết định.
Từ sân bay B thành đi ra, đánh xe về nhà.
Cũng hơn ba tháng không về nhà, vừa mở cửa một cỗ hương vị khó ngửi đánh lại. Mở cửa sổ thông gió, gọi điện thoại mướn người làm công theo giờ đến quét tước dọn vệ sinh, nàng ngồi vào máy tính trước tiên mở ra tài khoản ngân hàng, phí biên kịch [Phù Sinh] toàn bộ gần như đã chuyển khoản tới, thù lao tổng cộng lên tới sáu con số. Nhìn sổ tiết kiệm những con số này, không thể không nói điều này làm cho nàng thực an tâm.
[Phù Sinh] xem như là một cái thỏa hiệp của nàng, cũng là lúc ấy tâm tình một loại trực tiếp sôi trào, không nghĩ tới đây đúng là một cái kịch bản thể hiện chân thật chính mình, sau ba năm yên lặng, cũng là cho cuộc sống của nàng đi vào quỹ đạo ổn định.
Diệp Hiểu Quân rời khỏi căn phòng này- nơi đã từng cùng Cố Lam ở ba năm qua, mọi thứ trong phòng hết thảy đều khiến nàng không thoải mái, cũng là vì phòng ngừa Cố Lam lại trở về nháo sự tình gì, nàng tìm được một căn khác.
Căn phòng mới này cách công ty có chút