"Làm sao cô biết?"
Đại khái là Diệp Hiểu Quân thốt ra câu hỏi này cũng quá gay gắt, mang theo rõ ràng là kinh ngạc cùng phòng bị, cũng làm cho người đối diện sửng sốt, lập tức nở nụ cười:
"Chị là đạo diễn kịch, cùng em coi như có tương đồng, đối với danh tiếng của em trong giới điện ảnh này chị vẫn luôn có chú ý. [Phù Sinh] vừa rồi vang dội như vậy, gần sáu trăm triệu vé bán ra, thế nhưng biên kịch vẫn là một cô nương trẻ tuổi như vậy, rất nhiều người bên cạnh chị cũng đang thảo luận về em đó kìa." Nàng chậm rãi uống một hớp rượu, "Chị đã thấy qua em trên TV, lần đầu ra mắt [Phù Sinh] đó, còn nhớ không? Nhìn em ngoài đời so với trong màn ảnh gầy hơn một ít."
Đối với sự thản nhiên kia, Diệp Hiểu Quân thực có cảm giác thần kinh của mình vừa rồi khẩn trương có chút buồn cười, Diệp Hiểu Quân giật giật khóe miệng: "Gần đây bận rộn hơi nhiều, thể trọng sụt giảm đôi chút."
"Khó được khi em nói về chuyện của mình". Tâm tình chuyển dời, "Nhìn em ăn mặc trang trọng như vậy, phải đi tham gia yến hội gì sao? tiểu cô nương đáng thương, sau yến hội còn phải một thân một mình tới dùng cơm, đoán chừng cái yến hội này rất nhàm chán không thú vị rồi. Loại yến hội này chị cũng từng tham gia một ít, còn bị chiết chặt eo, từ đầu tới cuối cũng không thể đi đến bên trong ăn cái gì, hít thở cũng không dám dùng quá sức, cuối cùng vẫn là tạo thành chê cười. Có một tên ba hoa cũng đẹp trai tới tán tỉnh chị, kể chuyện lúng túng trước kia của hắn, chị nhịn không được liền bật cười. Em biết đó, cười cười, cơ ngực liền khuếch trương, nút áo thoáng cái bắn đi ra, phun đến trên mặt một cái lão nam nhân."
Diệp Hiểu Quân tưởng tượng hình ảnh đấy, nhịn cười không được.
"Em có thể tưởng tượng lão nam nhân kia ngay lúc đó biểu lộ ra sao không? Bụm mặt khắp nơi tìm xem vật gì vừa đột kịch hắn, một thân trang phục cao cấp cắt may theo yêu cầu, trên mặt đỏ một khối, trái phải liên tục nhìn, ha ha ha..."
Hai người không tính là quen thuộc gì, tối thiểu nàng kể chuyện chê cười có thể làm cho người ta bật cười. Nàng còn am hiểu biểu diễn, đại khái cùng nghề nghiệp bản thân có quan hệ, lúc nói chuyện luôn sử dụng động tác tay chân phụ họa, biểu đạt rất phong phú. Diệp Hiểu Quân đa số thời gian cũng chỉ là lắng nghe, đợi nàng sau khi cơm nước xong, ăn xong phần điểm tâm ngọt cũng vô tâm ham chiến, rất thẳng thắn nói cho đối phương biết nàng muốn rời đi.
"Được rồi..." người kia cười nói, "Em so với chị nghĩ còn khó ở chung hơn, xem ra muốn mời em cân nhắc tiến quân giới kịch bản không phải chuyện đơn giản như vậy."
"Cho nên chị thật sự có chuẩn bị mà đến." Diệp Hiểu Quân nói.
"Không không, em không thể phủ nhận duyên phận chúng ta như vậy, Chị chỉ là mỗi lần đều có suy nghĩ, nếu như lần sau còn có thể gặp em, nhất định phải thẳng thắn mời em chuyện này, nhưng lại mỗi lần nhìn thấy mặt em, rất kỳ quái, chị lại có chút..." Ngón tay đỡ tại trên cằm, thỉnh thoảng khoa tay múa chân một chút, một đường trò chuyện, cho dù trước đấy có bị hất cho nguyên ly rượu, nàng đều biểu hiện rất tự tin. Thế nhưng nói đến đây, bỗng nhiên trong tươi cười nhiều hơn một phần ngại ngùng, dừng ở Diệp Hiểu Quân, bảo trì dáng tươi cười đồng thời ngữ điệu bỗng nhiên biến thấp, ngập ngừng, "Có chút trở nên không giống chính mình, chị không biết đây là vì cái gì. Đại khái mỗi lần gặp mặt cùng em, đều bị em nhìn thấy tình cảnh quẫn bách".
Diệp Hiểu Quân bỏ qua ánh mắt của nàng.
Nàng giống như bỗng nhiên hoàn hồn: "Được rồi, chị đang nói cái gì... Em chỉ cần tin tưởng chị đối với em chính xác có mục đích, nhưng mục đích này rất đơn thuần, chị rất ưa thích lý luận trong [Phù Sinh], thưởng thức tài năng của em, muốn cùng em hợp tác."
"Tôi đối với kịch sân khấu vô cùng lạ lẫm, gần đây cũng không có dự định về phương diện này." Nếu như đối phương nói rõ tâm tư rồi, nàng cũng thẳng thắn. Điện ảnh bên này đều bận đến nỗi qua không nổi, kịch bản sân khấu... Bình thường nếu là lúc tâm tình rảnh rỗi thật ra có thể bồi dưỡng một chút phẩm vị đề cao tu dưỡng nghệ thuật, giai đoạn hiện nay vẫn là hoàn thành công tác chính mình là trọng yếu nhất.
"Chị đoán được em sẽ nói như vậy rồi. Em đừng vội vã cự tuyệt như vậy." Nàng ta từ trong tú lấy ra một tờ thư mời, "Em tới xem qua rồi hãy nói, nói không chừng em sẽ thích loại kịch bản này. Tuần này năm đêm, rạp hát Bảo lợi."
Diệp Hiểu Quân cầm lấy phần thư mời này đi ra khỏi nhà ăn, người phía sau gọi với theo nàng: "Diệp tiểu thư, em không có lái xe sao?"
Diệp Hiểu Quân hướng nàng mỉm cười: "Tôi đón xe trở về."
"Thật sự không cần chị đưa em đi?"
"Không cần làm phiền chị."
Nàng ta bất đắc dĩ nói: "Tuy rằng mới vừa rồi chị bị một giội rượu, nhưng trời đất chứng giám chị thực không phải người xấu. Người vừa rồi là bạn gái của chị —— hiện tại xem như là bạn gái trước rồi —— bọn chị kết giao được bảy tháng, nàng cả ngày quấn quít lấy chị yêu cầu dẫn nàng ta đi mua nào túi, nào giày, chị chịu không được cho nên đưa ra đề nghị chia tay... Đúng, tuy rằng chị thích nữ nhân, nhưng chị cũng biết đúng mực."
Diệp Hiểu Quân bị một chuỗi dài này của nàng trêu chọc cười: "Chị không cần hướng tôi giải thích nhiều như vậy."
Nàng ta đi lên trước: "Coi như là chị nịnh nọt, để cho chị đưa em trở về đi. Em mặc một thân như vậy cũng không muốn đứng ở đầu đường ngăn đón xe về nhà a."
"Thật sự không cần, cám ơn." Diệp Hiểu Quân kiên trì, "Chút nữa bằng hữu của tôi sẽ đến đón."
"Bạn trai?"
Diệp Hiểu Quân không có trả lời.
Không có kiên trì nữa, nàng ta nói gặp lại, rời đi.
Diệp Hiểu Quân cảm thấy mệt mỏi quá.
Bản thân nàng luôn sẽ bởi vì người khác kiên trì mà chạy lấy người, nàng từ trước đến nay thường không tốt từ chối hảo ý của người khác, nhưng loại cá tính này đã làm cho nàng ăn thật nhiều thiệt thòi.
Nàng không thể tái phạm sai lầm như vậy.
Gắng gượng chống nghiêm da mặt chờ xe taxi đến, trở lại cư xá.
Chỗ đậu xe của cư xá đều tại trên mặt đất, xe của nàng yên tĩnh mà đậu ở lầu bên cạnh. Nàng mở khóa ngồi vào, từ ghế sau lấy ra tiểu lễ hộp lúc trước người kia đưa cho nàng.
Cái lễ hộp này nàng không mang theo lên lầu, một là không có hứng thú muốn biết rõ đây là lễ vật gì, hai là bao nhiêu có chút băn khoăn.
Nàng không thể phủ nhận chuyện Cố Lam tạo thành ảnh hưởng vô cùng to lớn đối với nàng, về sau nàng thấy ai đó, chỉ cần hướng phương hướng của nàng thoáng tiến lên một bước, nàng liền lui về phía sau ba bước. Cùng người khác trong lúc đó tạo thành khoảng cách thiểu tín nhiệm, nàng như vậy rõ ràng là không bình thường, nhưng trong lòng thủy chung có vướng mắc.
Phần bất an này cùng vật thể đau nhức trong mắt nàng, như bóng với hình.
Nàng cũng không muốn như vậy.
Dường như tùy thời tùy chỗ thần kinh căng thẳng, quả thực là bị xuất hiện tác hại chứng vọng tưởng. Bệnh trạng lo trước lo sau, rất mệt a.
Mở ra lễ hộp, bên trong là một cây bút máy tinh xảo, cùng khoản bút máy trị giá bốn con số mà Lục Tĩnh Sanh đang dùng có khác biệt, cái này rất đẹp, không đắt lắm, xem như là lễ vật rất vừa phải.
Cái này, coi như là dụng tâm rồi.
Diệp Hiểu Quân ngưng mắt nhìn cây bút một lát, bỗng nhiên động thủ bắt đầu tháo ra, trong ngoài đều kiểm tra một lần, thật là một chiếc bút máy rất bình thường, không có bất kỳ khác thường...
Nàng cảm giác tự mình thật sự là suy nghĩ quá nhiều rồi.
Về đến nhà, sau khi tắm rửa đi ra, ngoài ý muốn nhận được điện thoại của bạn thân ở nước ngoài.
Hai người rất lâu không có liên hệ, đều tự mình bận rộn sự nghiệp riêng.
Nàng đã sớm hướng bạn thân come out, bạn thân đối với tính hướng của nàng không có bất kỳ thành kiến, còn rất quan tâm tiến triển của nàng cùng bạn gái.
"Gần đây cậu cùng Cố Lam như nào rồi? Nàng lại tham diễn phim nào rồi?"
Bỗng nhiên nhắc tới cái tên này lại có điểm lạ lẫm, Diệp Hiểu Quân nói: "Cùng nàng chia tay rồi."
"A? Chia tay rồi?" Giống như là