Từ khi Á Khả chơi ma túy bị bắt, thần kinh Lục Tĩnh Sanh chưa từng được thư giãn qua. Trong tối ngoài sáng, chuyện lớn chuyện nhỏ nàng đều phải cẩn thận tính toán.
Cũng là không nghĩ tới, cho rằng một chiêu cuối cùng đặt lên Ngu Minh Đình về sau nàng có thể triệt để vén được bức màn, thế nhưng người kia có thể liều mình phản kích giết đi một quân cờ... Vượt qua cả sự hung ác, đáng sợ tới mức không muốn sống nữa, đây cũng chính là điểm quan trọng.
Lục Tĩnh Sanh đem xe để lại cho tiểu Quý, muộn chút gọi điện thoại kêu nàng tới đón, ngồi vào ghế phụ chiếc xe nhỏ của Diệp Hiểu Quân, chậm rì rì hướng quán ăn chay mà đi.
Lại một lần nữa đi ngang đại lộ hình chữ a, rất tự nhiên lại hỗn loạn rồi.
Trải qua chuyện Ngu Minh Đình nhảy lầu, cảnh sát đến thăm, đại não hai người giống như là vừa thể nghiệm chạy xong đường chạy cự li dài một nghìn mét. Xe này trần thấp, càng thêm mệt mỏi.
Hai người đều không phải người quen nói giỡn, từ khi lên xe vẫn không nói lời nào.
Lúc này là Diệp Hiểu Quân mở miệng trước:
"Tay cô thế nào rồi, khá hơn chút nào không?"
Điển hình không có lời nói tìm lời để nói, Lục Tĩnh Sanh cũng là rất nghiêm túc phối hợp, đưa ra tay phải, hoạt động một chút ngón tay: "Tốt rồi."
Diệp Hiểu Quân nhìn sang tay của nàng, xương tay tinh xảo, vừa mịn lại thon, móng tay cắt tỉa chỉnh tề sạch sẽ, phủ một tầng sơn móng tay trong suốt. Lục Tĩnh Sanh phát hiện ánh mắt của nàng, nàng rất trấn định mà thu hồi, một chân phanh lại một chân chân ga, từ từ di chuyển đi về phía trước.
Với tư cách một cái người thẳng, thẳng tắp 28 năm nay, Lục Tĩnh Sanh tất nhiên cũng sẽ không nghĩ ra lúc Diệp Hiểu Quân nhìn tay nàng cử động có điểm nào không đúng, tự nhiên mà nhúc nhích bả vai nói:
"Đợi sau khi công chiếu [Vân Đoan] tôi muốn mời mọi người trong công ty đi ra ngoài nghỉ phép. Đi tới bờ biển nhiệt đới phơi ánh nắng mặt trời, lâu rồi không phơi nắng, mặt tôi đều như mốc meo rồi... Này vai, này eo, ngay cả mát xa cũng không có dùng, thời gian càng trôi như thể càng tệ hơn."
Chuyện Ngu Minh Đình này Lục Tĩnh Sanh ý định trước vứt qua một bên. Nếu như cảnh sát đều không cần dẫn nàng quay về cục cảnh sát hỗ trợ điều tra, nàng có cái gì phải lo lắng? Ngu Minh Đình biết mình không có chứng cứ, liều chết nhảy lầu, tựa như cái cống tắc, đi tới bước đường cùng.
Từ nhỏ đến lớn nàng cũng trải qua không ít tranh đấu, từ trường học đến công ty, nàng thật sự là chưa sợ hãi qua. Cho dù, trên giang hồ cha nàng không phải lão đại đứng đầu, nhưng cho dù có là Thái tử đứng ở trước mặt nàng nàng cũng có thể cầm đao hướng tới, không hề sợ hãi.
Bất quá nói trở lại, việc trêu trọc giày vò người khác nàng làm không ít, nhưng thật có người chết, đây là đầu đâu tiên.
Hơn nửa ngày nay đầy trong đầu đều là Ngu Minh Đình, Ngu Minh Đình. May mắn nàng không có tận mắt nhìn thấy tình cảnh Ngu Minh Đình nhảy lầu, bằng không thì chắc sẽ trở thành ám ảnh trong nội tâm nàng vĩnh viễn không thể xóa nhòa.
Thế nhưng khổ Diệp Hiểu Quân.
Diệp Hiểu Quân tiếp tục cùng nàng trò chuyện, nàng biết rõ, Lục Tĩnh Sanh cho dù kiên cường nhưng trong lòng cũng sẽ có thật lớn phiền phức cùng khó chịu, không thể phủ nhận, nàng gián tiếp hại chết Ngu Minh Đình. Nếu như nàng thật là một người có tâm địa sắt đá còn dễ nói, vấn đề là, trái tim nàng cũng là mềm yếu mà thôi.
"Lục lão bản gần đây không chú ý vận động đi? Vận động một chút là tốt rồi, thư giãn gân cốt, đổ chút mồ hôi, làn da cũng càng tốt."
Lục Tĩnh Sanh đầu óc có chút chuyển không kịp, trả lời không sắc bén như bình thường: "Cô vẫn luôn vận động?"
Diệp Hiểu Quân cũng khó được hài lòng trò chuyện tiếp: "Mua máy chạy bộ trong nhà, khi rảnh thì chạy một lúc."
"Cái của nhà tôi chắc được nguyên lớp bụi rồi... Ai, biên kịch Diệp, cô đừng gọi Lục lão bản này Lục lão bản nọ nữa, rất kỳ quái."
Diệp Hiểu Quân kỳ quái mà nhìn nàng: "Thế phải gọi cái gì?"
"Cô so với tôi lớn hai tuổi, gọi Tĩnh Sanh đi? Hoặc là gọi tên của tôi đều tốt." Nói xong lời này Lục Tĩnh Sanh tự mình lại không được tự nhiên...mà bắt đầu, động đậy thân thể, "Đều quen như vậy rồi, có phải hay không."
Lục Tĩnh Sanh tự cho phép mình thả lỏng, Diệp Hiểu Quân âm thầm buồn cười, đúng vậy a, nói đến cùng vẫn là nhỏ hơn hai tuổi, bỏ đi hung hãn ngày bình thường, ngẫu nhiên vẫn sẽ biểu hiện ra một mặt đáng yêu.
"Lục tiểu thư." Diệp Hiểu Quân tìm được xưng danh tốt nhất, "Tôi gọi cô là Lục tiểu thư có được không?"
Mỗi lần Diệp Hiểu Quân dùng loại giọng nói này thương lượng, Lục Tĩnh Sanh liền thực đối với nàng không có biện pháp... Lục tiểu thư, so với Lục lão bản cảm giác thân thiết hơn nhiều, vẫn còn cách tầng ngăn cách thấy không rõ sờ không được, lại có chút ít cảm giác mập mờ.
"Ưm, thật ra rất phù hợp." Lục Tĩnh Sanh ngồi nghiêm chỉnh.
Diệp Hiểu Quân vui vẻ nồng đậm.
Không biết từ khi nào thì bắt đầu, giữa hai người bọn họ mặc dù không đến trình độ bạn bè thân thiết, thời điểm quay [Phù Sinh] còn đối chọi gay gắt, hiện tại có thể trêu chọc vài câu. Nếu không phải trải qua một loạt sự tình này, dùng thân phận các nàng chỉ sợ không cách nào có thể nhanh như vậy quen thuộc, Diệp Hiểu Quân biết bản chất bên trong của mình cũng không phải là người thích cùng người khác giao tiếp, Lục Tĩnh Sanh thì sao, cao cao tại thượng, tự chủ ý thì không cần phải nói.
Nói trở về, thì thật sự vẫn phải cám ơn những người này, người đến người đi, đã đem khoảng cách giữa các nàng càng kéo càng gần.
Từ Tam Hoàn đi ra, lại chậm rì rì đi thêm hơn mười lăm phút, rút cuộc đến được quán ăn chay mà Lục Tĩnh Sanh nói kia.
Quán ăn chay này ngay cả cửa lớn còn không có, xuống xe đi bộ vào trong khoảng hai phút, xuyên qua một mảnh cây ăn quả cùng hoa cỏ, lúc này mới có thể trông thấy căn nhà gỗ quán ăn chay kia. Quán ăn này bề ngoài đã núp mình ẩn bóng, cửa hiệu lại còn làm rất nhỏ nữa, trên xà ngang cửa vào treo một mảnh giấy nhỏ, trên đó ghi vài chữ cũng nho nhỏ: "Dưỡng tâm tiểu các".
Thời điểm hai người còn đứng ở cửa, cửa bị đẩy ra, một vị nam tử trung niên ăn mặc đường trang chào đón: "Lục tiểu thư, thật lâu không thấy."
"Thẩm lão bản, có bàn trống không? Chúng tôi đi hai người."
Thẩm lão bản cười nói: "Lục tiểu thư muốn có chỗ, dĩ nhiên là có. Hai vị đi theo tôi."
Xem ra Lục Tĩnh Sanh là khách quen nơi này, Thẩm lão bản mang theo các nàng đi qua hành lang, hướng hậu viện lầu hai nhã các đi đến.
Lục Tĩnh Sanh nói với Diệp Hiểu Quân nàng cũng không phải người chuyên ăn thức ăn chay, xem dã tâm sự nghiệp của nàng, biết rõ hẳn phương diện khẩu vị cũng không thấp, nhưng hiện nay nhà ăn dầu mỡ đều nặng, ngẫu nhiên nàng sẽ cùng Đồng Ấu Ninh tới nơi này rửa sạch dạ dày.
Hôm nay là thời gian vô cùng thích hợp rửa ruột.
Nhắc tới Đồng Ấu Ninh, Thẩm lão bản nói: "Thật là trùng hợp, hôm nay Đồng tiểu thư cũng có ở đây."
"Nàng đang ở đây?" Lục Tĩnh Sanh thật đúng là không nghĩ tới, Đồng Ấu Ninh gần đây nên là chết ngập với cả đống thông cáo tuyên truyền của [Vân Đoan], như thế nào vẫn có thể tranh thủ lúc rảnh rỗi tới chỗ này ăn chay. Quan trọng nhất là, nàng đến dưỡng tâm tiểu các cũng không cùng mình nói một tiếng.
"Đúng vậy, nàng còn dẫn theo bằng hữu đến."
Bằng hữu? Cái từ này còn rất nhiều mập mờ, Lục Tĩnh Sanh như thế nào lại không biết Đồng Ấu Ninh tập tính như nào, có thể trong lúc cấp bách đưa đến đây làm bộ khí chất, chắc hẳn vị bằng hữu kia là gần đây cùng nàng trên giường hợp tác tốt.
Lục Tĩnh Sanh bỗng nhiên có chút tinh thần bát quái, nàng nghĩ muốn biết vị bằng hữu mới hợp tác này là nam hay là nữ.
Đồng Ấu Ninh nam nữ ăn thông sớm cũng không phải bí mật, cho dù là đạo diễn, nhà làm phim, nhà đầu tư, tiểu thịt tươi mới ra đời, chỉ cần nàng hài lòng, không ai có thể thoát được ma trảo của nàng. Với tư cách là chi bảo trấn của Hoàn Cầu điện ảnh và truyền hình, phương diện sinh hoạt cá nhân của