"Ai, anh chụp được chưa."
"Yên tâm, chụp rồi."
Thẳng đến khi Diệp Hiểu Quân đi ra ngoài cửa nhà hàng, tại một bàn trong góc một vị nam tử trẻ tuổi mới buông máy chụp hình trong tay.
"Không nghĩ tới ăn cơm còn có thể chụp tới được biên kịch." Hắn đắc ý cười.
Nữ tử trẻ tuổi đối diện là đồng sự hắn: "Nhưng anh cũng biết, chỉ là biên kịch mà thôi, một bàn ba người kia đều là biên kịch. Nhưng có cái gì hữu dụng, anh theo Đồng Ấu Ninh lâu như vậy, chộp được tư liệu của nàng mới là thật bản lĩnh."
"Đồng Ấu Ninh... Tôi có lần chộp được rồi có được không?" Nam tử không phục, "Đáng tiếc không có một lần nào có thể sử dụng, tất cả đều bị đánh trở về. Lão bản hiện tại để cho tôi thay anh theo." Hắn quay về nhìn một chút ảnh chụp, chụp được là hình ảnh Quảng Văn cùng với Diệp Hiểu Quân ăn cơm, "Tuy rằng không có gì dùng tới, vẫn là giữ đi. Không chừng ngày nào đó có thể dùng."
Diệp Hiểu Quân lái xe trên đường phụ, trong lòng còn có chút tức giận không theo ý. Bỗng nhiên lao ra một người ngăn ở trước xe nàng, dọa nàng kêu to một tiếng, vội vàng phanh xe. Thấy lại là cái kia Quảng Văn, buông cửa sổ xe tức giận nói: "Anh không muốn sống nữa!"
Quảng Văn còn cùng nàng cười: "Tiểu cô nương tính tình lớn như vậy sẽ nhanh già đấy, tôi lời còn chưa nói hết cô làm sao lại rời đi?"
Diệp Hiểu Quân nhanh chóng kéo cửa sổ xe, Quảng Văn bỗng nhiên hướng trong xe nàng ném vào một quyển sách dày, nện ở trên đùi nàng còn rất đau. Diệp Hiểu Quân một cước đạp chân ga rời đi, Quảng Văn ở sau xe nàng hô: "Kịch bản của ta! Đã viết ba năm! Cho lão bản cô nhìn xem! Nhất định có thể kiếm tiền!"
Diệp Hiểu Quân thuận tay đem kịch bản Quảng Văn ném đến chỗ ngồi phía sau, vuốt vuốt chân, đầu có chút đau.
Về đến nhà đem xe dừng tốt, lúc lên lầu điện thoại Từ Anh đánh đến: "Tỷ, em không biết người nọ là như vậy, hắn chỉ nói muốn gặp chị, có chút kịch bản muốn thỉnh giáo, không nghĩ tới bệnh tâm thần như vậy. Tỷ, chị đừng trách em, em thật sự cái gì cũng không biết."
Diệp Hiểu Quân nói: "Ân tôi đã biết, không có việc gì tôi cúp."
"Tỷ..."
Tắt điện thoại, khóa màn hình.
Sau khi vào cửa cảm giác cửa chính quét cái gì, đóng cửa vừa nhìn là Tráng Tráng tứ chi chỉ lên trời lộ ra bụng nhỏ lông xù, Diệp Hiểu Quân nhìn nó, nó miêu một tiếng. Diệp Hiểu Quân đi lên phía trước, Tráng Tráng trở mình đuổi theo sau, đầu cùng khuôn mặt thay nhau hướng trên mắt cá chân mà cọ, một bên cọ còn một bên meo meo đặc biệt phấn khởi, nhiều lần thiếu chút nữa dẫm lên nó. Diệp Hiểu Quân khi còn bé nuôi dưỡng qua mèo, nàng biết rõ mèo như vậy là muốn đem mùi bản thân lưu lại, dùng cái này chứng minh "Đây là của ta".
Diệp Hiểu Quân đem Tráng Tráng ôm lên. Trong khoảng thời gian này bận rộn cùng tổ, vẫn luôn là do Lục Tĩnh Sanh chiếu cố nó. Tráng Tráng đã được nửa tuổi, từ nhỏ cỡ một bàn tay giờ đã được nửa chiều dài cánh tay, tham ăn giỏi ngủ, còn rất tinh nghịch.
Diệp Hiểu Quân nhìn Tráng Tráng trong ngực, chọt chọt cái ót nó.
"Tráng Tráng Ngốc..."
—————-
Kịch bản của vị Quảng biên kịch này một mực bị Diệp Hiểu Quân bỏ ở sau xe, cơ hồ bị nàng quên lãng, thẳng đến khi nghe Tương Tiểu Phù các nàng đề cập đến chuyện lớn gần đây trong giới biên kịch, tên Quảng Văn lại một lần tiến vào đến trong tai Diệp Hiểu Quân.
"Kịch bản Quảng Văn sao chép a? Chuyện này như thế nào ồn ào lớn như vậy, Quảng Văn không phải yên lặng đã lâu rồi sao?"
"Quảng Văn đúng là yên lặng đã lâu, nhưng hắn chọn sai đối tượng sao chép. Ngươi biết Diêu Kiền không?"
"Ai a?"
"Là biên kịch mới ký kết của Hoàn Cầu điện ảnh và truyền hình, trước đây, Quảng Văn cũng không biết từ chỗ nào kiếm được kịch bản của hắn, lột lấy thiết lập đại cương cùng nhân vật, tự mình viết ra một cái rất giống, bán cho kim bài truyền thông. Kim bài truyền thông luôn luôn không có phong cách của mình, thể loại gì đều đánh, Quảng Văn này rõ ràng bán chính là kịch bản kiếm tiền, cho nên kim bài truyền thông lập tức duyệt qua, khai máy. Chờ bộ phim từ kịch bản của Quảng Văn này vừa lên, Diêu Kiền cũng ký kết với Hoàn Cầu điện ảnh và truyền hình, đoàn luật sư Hoàn Cầu lập tức xuất động, tố cáo Quảng Văn."
Có người xen vào: "Diêu Kiền này lai lịch gì, rõ ràng có thể được Hoàn Cầu ký kết? Trước kia không phải chỉ là ghi cái chuyên mục kịch thôi sao? Nhân sinh một giây liền trúng a."
"Người chính mình trung thực leo núi sao có thể dễ dàng mà đi đến đỉnh núi? Diêu Kiền cưới cấp cao Hoàn Cầu, chưa biết hả."
Mọi người hiểu rõ: "A —— "
"Cho nên chuyện này Hoàn Cầu khẳng định phải đem Quảng Văn làm cho ra nhẽ. Chỉ có điều Quảng Văn cũng giảo hoạt, hắn tuy là dựa theo kịch bản của Diêu Kiền, nhưng mà nội dung chính hắn thêm mắm thêm muối, an bài thêm thắt, cải biến nam biến nữ, tất cả mọi người mọi vật và đối thoại phảng phất ghi, không có một câu giống nhau như đúc, coi như là bên pháp vụ Hoàn Cầu lại ngưu bức (*ngạo mạn, tự tin) cũng không cách nào thật sự làm thành công."
"Làm chuyện loại này, thật là cháu trai."
"Kim bài truyền thông vì bảo vệ hạng mục chính mình mà đứng ra bảo vệ Quảng Văn, mà Quảng Văn vẫn luôn có hội nhóm riêng mình, tuy rằng hội nhóm quan hệ này không cao cấp nhưng là không thiếu một bộ phận nhân vật giỏi càn quấy. Hiện tại giới biên kịch đều bận rộn chạy theo nhau, các ngươi nhìn Weibo đi, cả đám đều nhảy ra bảo hộ chính mình có mà đứng thành hàng người, công kích đối phương, đem tư liệu đen nhiều năm trước đều phun ra, thật sự là một cuộc náo nhiệt a."
Vấn đề này cho Diệp Hiểu Quân có dự cảm không tốt lắm, may mắn ngày đó nàng không cùng Quảng Văn dây dưa nhiều. Nhưng mà, nếu như Quảng Văn đã có kim bài truyền thông làm hậu thuẫn, vì cái gì còn muốn tìm đến nàng giật dây bán kịch bản cho Lục Tĩnh Sanh? Nghĩ đến, hắn mới vừa gia nhập kim bài truyền thông liền gây ra loại sự tình này, kim bài truyền thông vì mặt mũi của mình nên lúc này mới bảo vệ hắn, đoán chừng sau khi chuyện này xong lập tức sẽ đưa hắn đuổi ra khỏi cửa, hắn nhưng thật ra nhìn chằm chằm vào Bác Triển, muốn tiếp tục tới gây tai họa Bác Triển?
Diệp Hiểu Quân cũng không phải người đem người khác nghĩ đến quá xấu, nhưng sự việc từng kiện từng kiện bày ở trước mắt, rõ ràng sách bốn chữ to "Nhân tâm khó lường".
Dùng kim bài truyền thông cùng Hoàn Cầu điện ảnh và truyền hình dẫn đầu gây náo loạn giới biên kịch, sự việc càng ngày càng nghiêm trọng.
Chuyện này từ khi bắt đầu tất cả mọi người đều cảm thấy Hoàn Cầu điện ảnh và truyền hình khẳng định toàn thắng khi đối đầu với đám kia hai Tam Lưu mặt hàng, nhưng dựa trên sự thật mà nói, vốn chẳng quá chiếm thượng phong, ngược lại lấy không đến tiện nghi.
Cùng lưu manh véo mở lên trận chiến là hoàn cảnh xấu nhất mà người có việc không nên làm, đối phương chính là không từ bất cứ việc xấu nào. Chính vì bọn họ không nắm chắc, không biết trước tình huống, trong khi Lưu Manh kinh nghiệm phong phú, am hiểu nhất dùng thủ pháp hèn hạ đem ngươi kéo đến nơi cùng cực. Đem quyền lợi chính đáng của Hoàn Cầu điện ảnh và truyền hình nói được tới mức ám chỉ thành loại người chỉ đem tiền để trong mắt, càng có danh ngôn —— "Ngươi đã có tiền có thế rồi, vì cái gì còn không bỏ cho người khác một con đường sống?" Đến cả chuyện tình yêu đương tự do của biên kịch bị sao chép – Diêu Kiền cùng cấp cao của Hoàn Cầu cũng bị chỉ tới nào là nam nhân lúc trước bắt cá hai tay, trèo lên cành cây cao liền vứt bỏ thê tử, kiên nhẫn chờ đợi mấy tháng chờ cho phong ba bình ổn mới giả cùng cấp cao Hoàn Cầu ở cùng một chỗ.
"Những sự tình cẩu thả kia chúng ta mặc dù không có chứng cứ, thế nhưng là bằng kinh nghiệm phán đoán, tự nhiên như thế. Nếu như ngươi nói ngươi chưa làm qua, liền lấy ra chứng cứ chúng mình ngươi chưa làm qua, minh chứng sự trong sạch của ngươi đi!"
Đối với sự kiện lằng nhằng náo loạn này, Diêu Kiền cùng vợ hắn trực tiếp xuất ngoại hưởng tuần trăng mật, không hề lo lắng tới việc này, nhưng chuyện này ở nghiệp giới còn