Đêm nay, Vương Chuẩn tâm tình không thật tốt, mười hai giờ đêm, nhi tử một thân mùi rượu mang theo nữ nhân Dã Mô về nhà, hắn bị đánh thức, đứng ở lầu hai mắng: "Đừng đem thứ dơ bẩn về nhà! Súc sinh!"
Nhi tử nhìn hắn một cái, lôi kéo Dã Mô nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt hắn.
"Cha anh cái kia không được." Con trai của Vương Chuẩn nhỏ giọng nói với Dã Mô, "Cho nên ông ấy đặc biệt hận anh mang nữ nhân về nhà."
"Ôi, như thế nào như vậy, thật sự đáng thương a! anh không bị di truyền chứ?"
"Em thử rồi sẽ biết..."
Vương Chuẩn trở lại phòng ngủ tiếp tục tìm kiếm cơn buồn ngủ, thật vất vả mới có một chút cảm giác, lại bị điện thoại Cố Lam đánh thức.
"Mau phái người đến bảo hộ em! Có người muốn giết em! Nhanh!"
Tuy rằng Cố Lam bình thường cũng có chút vui buồn thất thường, nhưng cũng chưa tới mức tưởng tượng ra mình bị giết. Vương Chuẩn gọi người đi xem nàng xảy ra chuyện gì, một giờ sau Cố Lam lại đến nhà hắn.
"Em tới làm cái gì." Vương Chuẩn gần như một đêm không ngủ, "Con trai của Anh ở nhà." Bọn hắn ước pháp tam chương, chỉ cần con trai của hắn ở nhà, Cố Lam tuyệt đối không thể đến thăm, quá khứ hắn nuôi bất luận nữ tinh nào cũng không thể bước qua Lôi Trì.
"Em biết, Em biết rõ em không nên tới. Thế nhưng là em không có biện pháp, anh cứu cứu em..." Cố Lam khóc đến không thành tiếng, "Diệp Hiểu Quân muốn giết em, thật sự muốn giết em! Đều tại anh, vì cái gì không có ở lúc em cần nhất ở bên cạnh em...". Truyện Đông Phương
Cố Lam vừa khóc như vậy Vương Chuẩn có chút mềm lòng, để cho người bên cạnh đi trước, chỉ để lại hai người bọn họ.
Nghe xong cả kiện sự việc trải qua, Vương Chuẩn cười lạnh: "Cầm sơn giội họ Lục, thiệt thòi em có thể nghĩ ra."
"Cũng không phải em tự mình ra tay, các nàng dựa vào cái gì liền trực tiếp tính đến trên đầu em? Các nàng có chứng cứ ư!"
Vương Chuẩn nói: "Được, nếu như các nàng động thủ trước ta đây cũng có thể không khách khí."
Cố Lam có chút khẩn trương: "Anh muốn làm gì vậy?"
"Các nàng làm như thế nào, ta sẽ cùng hình thức đó đem các nàng đánh trở về đi."
Lời này Vương Chuẩn nói ra cũng không giống như sẽ vì Cố Lam ra mặt, trong nội tâm nàng rõ ràng, đối với Vương Chuẩn mà nói bản thân mình chỉ là tiêu khiển, thời điểm này lựa chọn thông minh nhất thật ra là nên hiểu chuyện chút ít.
Huống chi coi như Vương Chuẩn có thể bảo hộ nàng lúc này cũng không có khả năng bảo hộ nàng cả đời, nếu như tới lúc Vương Chuẩn chơi chán rồi, Diệp Hiểu Quân lại tìm tới cửa làm sao bây giờ?
Từ lâu nay, nàng sở dĩ dám một mực đè ép Diệp Hiểu Quân mà đánh xuống, cũng là bởi vì nàng biết chính mình hiểu rõ nữ nhân này, biết rõ nguyên tắc của nàng ấy một mực lui một bước nhường trời cao biển rộng, cực không thích cùng người khác giải thích cái gì, chớ đừng nói chi là công khai chống cự.
Thế nhưng lần này nàng rõ ràng có thể làm ra chuyện nguy hiểm như vậy, Cố Lam nhìn không thấu nàng, sợ hãi.
"Đừng nói đánh trở lại cái gì đi... Nhiều nguy hiểm, Diệp Hiểu Quân kia là người bị bệnh thần kinh, họ Lục cũng giảo hoạt, em cũng không muốn anh chịu thiệt." Cố Lam nói đặc biệt chân thành.
Vương Chuẩn đoán được nàng sẽ nói như vậy, cũng thật sự buồn ngủ, trở mình để đi ngủ.
Cố Lam nằm ở bên cạnh hắn một mực ngủ không được.
Dường như dự cảm đã xảy đến cái gì, lấy điện thoại di động ra đăng nhập Weibo, như cũ là hơn một nghìn nhắc nhở cùng tag tên, ấn mở nhìn, trong lòng rầu rĩ một cái, lại trở mình bò lên.
Diệp Hiểu Quân phát ra Weibo.
"Nếu như sự tình đã như vậy, đêm nay tôi dứt khoát nói rõ ràng."
Thời gian phát bài viết là 48 phút trước.
Nàng muốn nói gì? Nói chuyện mình cùng Trần Nhĩ? Nàng sẽ nói như thế nào? Trong tay nàng có chứng cứ sao? Chắc có lẽ không, nàng có thể có chứng cớ gì?
Lúc ấy Cố Lam cùng với Trần Nhĩ phi thường cẩn thận, tuyệt đối không có để lại bất luận chứng cứ gì, cho nên diễn đàn yêu sách lần này nàng cũng không sợ. Cũng chẳng sao, đến bây giờ bài viết diễn đàn kia cũng chỉ có một tấm ảnh nàng cùng Trần Nhĩ chụp chung tại trên tiệc rượu, đây coi là cái gì? Lâu chủ kia cũng chỉ là phô trương thanh thế, đoán chừng chính là Diệp Hiểu Quân các nàng làm, đáng tiếc, đã không ai chú ý.
Thế nhưng là, vạn nhất thì sao?
Diệp Hiểu Quân không có thể lấy được chứng cứ, nhưng Lục Tĩnh Sanh thì nguy hiểm. Nếu có sơ hở gì bỏ sót cũng chỉ có thể ở chỗ Trần Nhĩ. Tuy rằng nàng đã đạp Trần Nhĩ, lúc hai người tách ra chính xác cũng có chút không thoải mái, nhưng về sau Cố Lam gia nhập kim bài truyền thông vẫn luôn vì trả thù Diệp Hiểu Quân mà trải đường, biết rõ Trần Nhĩ nhất định là nhân vật mấu chốt, cho nên Cố Lam dùng tài nguyên kim bài truyền thông kéo đẩy Trần Nhĩ một chút, chỗ tốt hắn muốn đều đạt được chút rồi nên lời nào nói nên hay không nên nói hẵn cũng đã biết ra làm sao.
Bài phát mang tính báo trước này của Diệp Hiểu Quân làm cho Cố Lam càng không buồn ngủ, đã nhanh trôi qua một giờ, nàng như thế nào còn không có tuyên bố?
Cố Lam không dám ngủ, chỉ sợ lỡ như ngủ, trong lúc nàng cùng thế giới cắt đứt quan hệ vạn nhất xảy ra chuyện gì khó có thể khống chế, nên làm thế nào cho phải? Nàng lo lắng lại lo lắng, lúc này nàng bỗng nhiên cảm giác như tương lai chính mình tựa sợi chỉ treo một đường.
Diệp Hiểu Quân đem chuyện nàng cùng Cố Lam từ khi quen biết bắt đầu, từng kiện sự việc, từng kiện toàn bộ viết ra, lưu lại đấy, sau khi phát ra Weibo báo trước, không động đậy.
Một giờ trước, Lục Tĩnh Sanh mang Diệp Hiểu Quân về nhà, tiểu Quý cùng thành viên đội bảo an cũng không có rời đi, ngồi ở phòng khách.
Diệp Hiểu Quân thịnh nộ, dùng sức quá sực làm cho toàn thân như nhũn ra, nghỉ ngơi trong chốc lát xem như tốt hơn chút, bỗng nhiên hướng Lục Tĩnh Sanh hỏi mượn laptop: "Tôi cũng cần đem mọi chuyện cần thiết đều nói cho minh bạch."
"Tại trên Weibo?"
"Đúng."
Lục Tĩnh Sanh hỏi nàng: "Chị nhất định phải làm như vậy? Nói thật, đối với chúng ta những thứ phía sau màn này, những ngôn luận trên internet không có tác dụng quá tốt đâu."
"Nhưng đối với Cố Lam mà nói, đó là một vũ khí công kích."
"Chị nói cũng không thấy được có bao nhiêu người sẽ tin tưởng chị, ngược lại tổn hại thanh danh thành trở mặt. Có đôi khi trầm mặc mới là phản kích tốt nhất."
Diệp Hiểu Quân nhìn nàng: "Tôi nói, có lẽ chỉ có mấy người tin tưởng, nhưng nếu như tôi không nói, liền mấy người này đều không có. Hơn nữa đây không phải đối với ngoại giới giải thích, là muốn nói cho Cố Lam, tôi sẽ không để cho nàng tùy ý làm bậy."
Lục Tĩnh Sanh yên lặng ngưng mắt nhìn nàng một hồi lâu, nói: "Được, chị viết đi, viết xong tôi để cho Bác Triển chính thức theo chị phát. Nhưng chị phải đáp ứng tôi, phát xong cái này, chị rời xa Internet, việc còn lại giao cho bộ phận quan hệ xã hội Bác Triển xử lý."
"Được."
"Về sau vô luận phát sinh chuyện gì, cũng không cần lại cùng Cố Lam có bất kỳ qua lại nào."
"Tốt."
Lục Tĩnh Sanh kỳ thật ngày đó không nhận được Diệp Hiểu Quân bộc bạch, nàng cảm thấy sau khi xem xong chính mình nhất định sẽ ghen.
Người thông minh biết rõ chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm.
Giống như Diệp Hiểu Quân phát ra "Báo trước" kia, sau hơn 4h, rút cuộc đem bài viết dài viết xong dùng Weibo phát ra.
Lục Tĩnh Sanh ngồi ở một bên uống cà phê, tiểu Quý nằm ở bên người Diệp Hiểu Quân, Weibo vừa mới phát ra, một lần nhấn F5 đổi mới, tài khoản Diệp Hiểu Quân biểu hiện dị thường.
Tiểu Quý kinh sợ: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Tên người sử dụng không tồn tại, trang chủ bị đóng băng, không cách nào xem được.
Diệp Hiểu Quân: "Cố Lam làm, có thể là cử người làm, có thể là trực tiếp tìm nhân viên quản lý Weibo ra tay."
"Lại còn có thể làm như vậy?"
"Đúng." Diệp Hiểu Quân một lần nữa tự thân điều chỉnh tài khoản Weibo thoát khỏi trạng thái đóng băng, lại phát một lần, "Chúng ta chờ chính là cái này."
Trong thời gian này, trên Weibo Diệp Hiểu Quân tổng cộng chỉ phát hơn mười đầu Weibo, người hâm mộ đã tăng tới hơn 2 vạn, mà còn mỗi ngày vẫn có dấu hiệu tăng.
Fan Cố Lam cùng Fan Trịnh Kiêu, cùng với tất cả quần chúng vây xem đều đang đợi Diệp Hiểu Quân nói ra chân tướng. Ai ngờ một lần làm mới, Weibo bị đóng băng? Lại làm mới, đóng băng được gỡ bỏ rồi.
"Vừa rồi Weibo bị đông cứng, nghĩ đến có lẽ có người không muốn tôi đem một ít chuyện công bố ở đây. Người làm thế vì cái gì chột dạ?"
Trong bài biết Weibo, Diệp Hiểu Quân dựa theo thời gian, đem tất cả sự việc lớn từ khi các nàng nhận thức đến nay đều bày ra, từ phương diện kinh tế, tình cảm cùng tam quan đều tận lực thể hiện được diện mạo đoạn tình cảm này thể hiện ra.
Diệp Hiểu Quân biết trí nhớ của mình đối với ngôn ngữ siêu tốt, không nghĩ tới lúc nàng nhớ lại đoạn tình cảm lưu luyến cùng Cố Lam này, từng màn lại giống cảnh điện ảnh vừa mới xem xong chiếu lại trong đầu. Bầu không khí, tình cảnh, đối thoại... Hết thảy tất cả từ trong trí nhớ hiện