Từ khu hành lang rộng lớn của Thịnh Phong truyền đến một trận dồn dập tiếng bước chân.
"Cố tỷ, Cố tỷ! chị đi chậm thôi, đừng tức giận chính mình!" trợ lý Cố Lam ở phía sau nàng một đường chạy theo đều có chút theo không kịp đôi chân đi giày cao gót của Cố Lam.
Cố Lam đột nhiên quay đầu:"Ai con mẹ nó sinh khí! Hừ, a a a...... Vì loại sự tình này tôi sẽ sinh khí sao? Loại công ty thấp kém này cũng chính là vì nể mặt mũi Trần đạo diễn khuyên bảo tôi tới tôi mới tới đi, Anh nghĩ rằng tôi thực nguyện ý cùng nàng ký ước sao?".
"Vâng." Trợ lý bĩu môi.
"Bao nhiêu người muốn cùng tôi ký ước đều phải xếp hàng! Anh thì biết cái gì!" thanh âm Cố Lam ở trên hành lang sang sảng, đưa tới vài cái nhìn chú mục của nhân viên trong công ty.
Trợ lý trong lòng thầm mắng một câu: Vâng, là tôi không biết cô! Cúi đầu đi theo bên người nàng cũng không lên tiếng, Cố Lam cũng không mở miệng nữa, chính là biểu tình khinh miệt của Lục Tĩnh Sanh vẫn bám rễ ở trong đầu nàng, đem cảm xúc của nàng nhất nhất nổi lên.
Không đúng, không đúng!
Cố Lam bỗng nhiên dừng lại cước bộ, ánh mắt trừng lớn không chớp mắt nhìn chằm chằm mặt đất. Trợ lý lảo đảo đi trước, bỗng nhiên phát hiện bên người không có ai, nhìn lại, Cố Lam như trúng tà đứng ở một chỗ.
"Cố tỷ?" Trợ lý cẩn thận hỏi, sợ không cẩn thận lại nói cái gì sai, khiến cho nàng lại phát hỏa.
Cố Lam bỗng nhiên xoay người đi trở về, bước đến dị thường tấn mãnh mà quả quyết.
Trợ lý:"...... lại nổi lên cái gì đây.".
Cố Lam biết chính mình đang nổi lên, biết chính mình gần nhất là tân tinh được chú ý, cũng thật sự có vài công ty muốn cùng nàng ký ước. Cùng Bác Triển ký ước là Trần Nhĩ chỉ phương hướng, hắn nói đã đàm phán xong xuôi, bộ điện ảnh mới cũng là chuyện ván đã đóng thuyền, như thế nào có thể bị thay đổi? Đối Bác Triển mà nói đây là chắc chắn là một tổn thất lớn.
Phương diện này khẳng định có cái gì mờ ám, khẳng định!
Thời điểm Diệp Hiểu Quân đang theo sau mọi người trong phòng hội nghị đi ra. Lục Tĩnh Sanh gọi nàng lại:"Diệp biên kịch, dừng bước, tôi có lời muốn nói với cô.".
Diệp Hiểu Quân cùng Tương Tiểu Phù liếc nhau, Tương Tiểu Phù nhỏ giọng nói:"Chị đem [Phù Sinh] của em trình lên, tân lão bản này tích cực như vậy, kịch bản hẳn là đều đã tự mình xem, phỏng chừng là muốn cùng em bàn việc này. Lần này em nên thật sự nắm chắc cơ hội tốt này, bọn chị thấy vận hên của em đến rồi đấy.".
Lời nói của Tương Tiểu Phù cùng nội dung tin nhắn kia tương tự nhau, làm cho nàng cảm thấy dị vật trong mắt tồn tại mạnh mẽ, cảm giác đột nhiên hung hăng ám lên viền mắt, làm nàng hút một ngụm khí lạnh.
Trợ lý của Lục Tĩnh Sanh đi ra ngoài, đóng cửa lại, trong phòng hội nghị rộng lớn chỉ còn hai người bọn họ, có điểm lạnh.
Các nàng cách một bàn hội nghị, ngồi đối diện nhau. Lục Tĩnh Sanh ở đống văn kiện trên bàn tìm trong chốc lát, rút ra một quyển bìa mặt màu lam thẫm đóng dấu kịch bản, Diệp Hiểu Quân nhận ra được, đó là [Phù Sinh].
"Đây là cô viết." Lục Tĩnh Sanh đem kịch bản đặt trước mặt hai người,"Tôi xem xét toàn bộ suốt đêm, viết rất khá, cũng rất có điểm thu hút. Tuyên truyền đúng cách chắc chắn doanh số phòng vé bán quá mười triệu. Tôi nghĩ muốn lập tức đầu tư vào tổ chức triển khai hạng mục này, Cô sẽ theo tổ. Cô có tự mình chọn trước đạo diễn cùng diễn viên chính nào không?".
Lục Tĩnh Sanh vừa nói đến hai ba câu liền quyết định một cái hạng mục, làm cho Diệp Hiểu Quân có điểm theo không kịp tiết tấu.
Bác Triển trước kia, để thông qua một cái hạng mục cần phải được chủ quản kịch bản, chủ quản hạng mục, rồi tới lão bản mấy tầng xem xét, phải qua bao to nhỏ hội nghị ít nhất hơn một tháng mới quyết. Rồi khi tưởng như là xác định Hạng mục này rồi, lại trải qua vài ba cái hội nghị nữa thảo luận chỉnh sửa, đến cả biên kịch hạng mục đó cũng không thể tham gia, "Đầu óc gió lốc", đang trong giao đoạn chỉnh sửa hoàn toàn gần xong, cuối cùng lại cảm thấy thay đổi không thích hợp, lại quay về kịch bản cũ......
Này tân lão bản cư nhiên trực tiếp tiến vào đến giai đoạn chọn lựa đạo diễn cùng diễn viên.
"Tham gia tổ phim tôi không ý kiến, bất quá lựa chọn đạo diễn cùng diễn viên tôi cũng không phải rất quen thuộc, tôi chính là một cái người viết kịch bản." Diệp Hiểu Quân nói.
Lục Tĩnh Sanh nhìn nàng, đột nhiên nở nụ cười, biểu cảm vui vẻ hồng hồng so với biểu cảm lãnh diễm một màn giảm biên chế vừa rồi thật khác, có điểm giống tiểu cô nương.
Cũng đúng, tân lão bản này còn nhỏ nàng hai tuổi.
"Vậy đạo diễn cùng diễn viên tôi sẽ lựa chọn. Đây là hạng mục đầu tiên, từ khi tôi tiếp nhận Bác Triển đầu tư thực hiện, toàn bộ quá trình tôi sẽ trực tiếp theo dõi." Lục Tĩnh Sanh vươn tay, "Hợp tác vui vẻ, Diệp biên kịch.".
Diệp Hiểu Quân chần chừ một chút, cũng đưa tay ra, trong nháy mắt đầu ngón tay cùng Lục Tĩnh Sanh va chạm, đối phương vươn phía trước, đem tay nàng kéo trụ, động tác hai người ngưng tại trên bìa mặt kịch bản in rõ ba chữ "Diệp Hiểu Quân".
"Tôi có việc này muốn hỏi." Biểu tình của Lục Tĩnh Sanh đột nhiên trở nên giảo hoạt, trong tay âm thầm thi lực, thế nhưng không nghĩ nhanh như vậy Diệp Hiểu Quân rút tay đi.
Diệp Hiểu Quân ăn cả kinh, nghĩ đến chuyện tin nhắn kia, mặt Lục Tĩnh Sanh trở nên đáng sợ, lập tức ra sức giãy tay ra, đối phương bỗng nhiên nói:
"Ngày đó ở bãi đỗ xe, nữ nhân Trung Đông kia đến tột cùng nói gì đó? Khẳng định là cô nhân cơ hội nói xấu tôi.".
Ánh mắt Diệp Hiểu Quân lặng lẽ tĩnh lại, thở phào trong lòng, khóe miệng cũng kín đáo lộ ra một tia ý cười:"Không có việc gì tôi đi trước, lão bản.".
Nói đi là đi, Lục Tĩnh Sanh đối với bóng lưng của nàng nói:"Ta họ Lục.".
Diệp Hiểu Quân có chút không hiểu, quay người nhìn nàng một cái, mặt không chút thay đổi nói:"Lục lão bản.".
Diệp Hiểu Quân mới từ trong phòng hội nghị đi ra, đã bị Tương Tiểu Phù kéo đi ra hành lang.
"Em nhận thức Lục Tĩnh Sanh kia? Hai ngươi bàn cái gì vậy? bàn về [Phù Sinh] sao?".
Diệp Hiểu Quân:"Không tính nhận thức...... ưm, Chủ yếu bàn về hạng mục liên quan đến kịch bản [Phù Sinh ].".
"Nhanh như vậy liền quyết định? Xác định?".
"Nàng là nói như vậy.".
Tương Tiểu Phù nhiệt huyết dâng trào nóng lòng muốn biết:"Quan hệ tốt, chị mới được bổ nhiệm làm giám đốc nhân sự, phải bận rộn nhiều việc. Thế nhưng cũng đâu có được chiếu cố gì đặc biệt đâu đâu?! Ai, chị nói này, Em chết như thế nào đâu mà cái vẻ mặt một chút cũng không vui vẻ thế? Chuyện này em hẳn là rất thích đi, rốt cục thông qua được cái hạng mục, lần này khẳng định kiếm không ít. Không phải còn đang suy nghĩ chuyện Cố Lam đi? Nhìn xem bộ dáng vừa rồi của nàng trong phòng hội nghị, quả thực là tiểu nhân đắc chí...... Bất quá nàng vì cái gì như vậy nhằm vào em? Hai người các em có cố sự?...... Hay là, nàng cũng theo Trần Nhĩ......".
Diệp Hiểu Quân vẫn cảm thấy Tương Tiểu Phù công việc thông thạo, nhân tâm nhiệt tình, rất tốt. Gần nhất mới biết được nàng này há mồm có đủ bát quái, tiếng huyên náo, còn có thể làu bàu lầu bầu liên tiếp hỏi không thôi.
"Bất quá a!" Tương Tiểu Phù vỗ thật mạnh bả vai Diệp Hiểu Quân một chút,"Tân lão bản thật đúng là đại phúc tinh của em, không chỉ có đứng ra nói giúp em, còn tại sự nghiệp tương trợ em, em nên nắm chắc thật tốt cơ hội lần này.".
[Phù Sinh] có thể nhanh như vậy được quyết định quay chụp thật là chuyện tốt, làm Diệp Hiểu Quân cười không nổi.
Tựa như từ sau khi xuất hiện tin nhắn quỷ dị kia trong cuộc sống của nàng, nhân sinh của nàng bắt đầu phát sinh biến chuyển kỳ dị. Chia tay, thăng chức, kịch bản được lựa chọn, tiến vào quay chụp...... Nàng nắm chặt điện thoại di động trong tay, có chút chờ mong, càng nhiều cũng là có chút sợ hãi không nói rõ.
Không biết phía trước còn có chuyện gì đang chờ nàng.
Đi vòng vèo trở