"Hai ngày này tôi cần ở một mình đem kịch bản viết xong, không thể kéo dài được nữa. Khả năng tạm thời sẽ không về nhà, không cần lo lắng, tôi sẽ cùng em giữ liên lạc."
Thời điểm Lục Tĩnh Sanh từ trong phòng họp đi ra trông thấy tin nhắn Diệp Hiểu Quân phát cho nàng, bước chân vội vàng lập tức ngừng lại.
"Lục tổng?" Thư ký mới tới nghi ngờ nhìn nàng, thấy sắc mặt nàng không tốt tiến lên hỏi thăm, "Thân thể không thoải mái sao? Em giúp chị đem văn bản tài liệu đưa vào văn phòng trước, chị nghỉ ngơi một chút nhé."
Lục Tĩnh Sanh lắc đầu, đưa điện thoại di động cất vào trong túi áo: "Không cần, tiếp theo họp."
Tuy rằng trong sinh hoạt cá nhân sóng to gió lớn, nhưng việc lớn trong công ty cần nàng chủ trì.
Hạng mục Web Drama* (*phim mạng) đã xác định, Bác Triển cố ý xây dựng hạng mục rồi sắp xếp tổ đội theo vào. Xuất phẩm mới lần này của Bác Triển, dùng danh khí bọn hắn hiện tại tìm được đầu tư không khó, còn chưa quay diễn cũng đã ký quảng cáo, sơ bộ tính toán, thành phẩm cũng đã hoàn vốn. Nữ chính số một xác định là nữ nghệ sĩ công ty ký kết – Lô Mộc Dĩnh, có thể nói bộ phận phim mạng này trên căn bản là vì nâng nàng mà làm.
"Thật sự muốn tôi diễn phim mạng! Thật sự sao!" lúc Lô Mộc Dĩnh thu được kịch bản Thịnh Anh đưa cho nàng vẫn là không thể tin được, "Diễn cái này về sau sự nghiệp diễn xuất của tôi coi như là sẽ phá hủy!"
Thanh âm Lô Mộc Dĩnh từ trong văn phòng bay ra ngoài, đám người sau lưng Thịnh Anh đi ngang qua đều nhìn vào bên trong.
Thịnh Anh bực mình tung chân một cước đá lên cửa, chỉ vào Lô Mộc Dĩnh nói: "Yêu, diễn không diễn, tôi nói với cô một lần cuối cùng, cô tự mình soi gương nhìn rõ ràng mình là ai, chờ cô nổi tiếng rồi hãy quay lại với tôi lên tiếng lựa chọn nhân vật. Hiện tại cô tính là cái đếch ấy, cô cho rằng tôi còn phải níu lấy cô nếu cô không diễn? Không diễn cô liền cút đi cho tôi."
Thịnh Anh rời đi không đến năm phút đồng hồ, nàng phát tác quá mức, vội vàng đuổi theo đi ra: "Tỷ! Tỷ! chị đừng tức giận, đều là lỗi của tôi, nhưng mà tôi cũng chỉ là nghĩ muốn diễn nhiều chút, diễn vai nhân vật không chịu thua kém không phải sao. Nam chủ kia là ai a! Đạo diễn nào! Ai... Đạo diễn khẳng định sẽ không phải là đạo diễn có danh tiếng, nào có vị đạo diễn có tiếng nào quay phim mạng đi..."
Thịnh Anh mãnh liệt quay người cầm tài liệu trong tay hướng nàng nện, nàng sợ hãi kêu lên một cái, vội vàng nghiêng người tránh thoát, cặp văn kiện gặp không trúng mục tiêu, trực tiếp hướng trên mặt người đứng phía sau đáp tới.
Lục Tĩnh Sanh một chưởng đem cặp văn kiện từ trước mắt vung đi, giấy trắng bóng bay múa đầy trời, từng tờ từ trương mặt như muốn giết người chậm rãi rơi xuống.
"Lục tổng..." Thịnh Anh khó được thấp thỏm không yên một hồi, Lô Mộc Dĩnh nhìn lại, lại là Lục Tĩnh Sanh, sau lưng còn có thư ký của nàng cùng ban giám đốc cấp cao Bác Triển đi theo, mọi con mắt đều song song vây đợi lấy nàng, tranh thủ thời gian tiến lên:
"Lục tổng! Ngài không sao chứ! Đến đây lúc nào! Ai nha nếu biết rõ ngài sau lưng tôi, tôi sẽ không né!"
Lục Tĩnh Sanh nhìn tới đống văn kiện trên đất cùng đám Lô Mộc Dĩnh, từ bên người Thịnh Anh đi qua, vứt bỏ một câu: "Họp."
"Tốt!" Thịnh Anh chỉ vào Lô Mộc Dĩnh, "Đem văn bản tài liệu toàn bộ nhặt lên cho tôi! Theo như trình tự kẹp tốt đưa đến phòng họp!"
Thịnh Anh đi theo, tiếng bước chân hỗn loạn dần dần từ trên hành lang biến mất, Lô Mộc Dĩnh ngồi chồm hổm trên mặt đất đem tài liệu từng tờ nhặt lên, một bên nhặt, một bên thở phì phì mà mắng: "Đều tại cái tên Thịnh Anh khốn kiếp, hại mịnh tại trước mặt Lục tổng mất mặt. A nha... Khẳng định ấn tượng Lục tổng đối với mình lại không tốt rồi, ai ai ai..."
Đem văn bản tài liệu toàn bộ cất kỹ, nhét vào bên trong cặp văn kiện, một bên nện eo đi vào cửa lớn phòng hội nghị, bên trong rất yên tĩnh, chỉ nghe có tiếng nói của một nam nhân.
Nàng nhẹ nhàng đẩy cửa ra, trông thấy trên phông chiếu đang trình chiếu kế hoạch hạng mục điện ảnh [Chim di trú].
[Chim di trú], biên kịch Diệp Hiểu Quân.
Trông thấy ba chữ "Diệp Hiểu Quân" kia con mắt Lô Mộc Dĩnh tỏa sáng, Diệp Hiểu Quân ra kịch bản mới? Nàng như thế nào cũng không biết! Nếu như công ty muốn tự quay chụp điện ảnh của biên kịch nhà mình, vì cái gì không cần diễn viên nhà mình đây! Đây không phải là hợp lý a!
"...Phương diện lựa chọn Đạo diễn mọi người có kiến nghị gì không?"
Lục Tĩnh Sanh ngồi ở phía trước nhất, giám đốc nhà làm phim đang đứng tại bên cạnh nàng chủ trì hội nghị.
Lô Mộc Dĩnh hóp lưng lại như mèo đi vào bên người Thịnh Anh đem cặp văn kiện cho nàng. Thịnh Anh phất phất tay tỏ ý nàng đi ra ngoài.
"Thịnh tỷ." Lô Mộc Dĩnh không có đi ra ngoài, ngồi xổm bên cạnh nàng, "Kịch bản mới Diệp trưởng phòng viết xong, nữ nhân vật chính là ai a?"
Thịnh Anh liếc nàng: "Không thấy cũng còn chưa có định sao? Đi ra ngoài, đi ra ngoài."
Lô Mộc Dĩnh ở phía sau liếc liếc nàng, thời điểm đang muốn ra đi trông thấy Vương Hách ngồi trong góc, hết sức chăm chú mà ghi bút ký.
Hắn làm sao sẽ đến họp? Chẳng lẽ hắn tham gia?
Lần này quả thực khiến Mộc Dĩnh hoảng hốt rồi. Vương Hách cùng nàng đồng lúc ký vào công ty, lúc trước tư lịch so với nàng còn thấp, dựa vào cái gì nàng đi diễn phim mạng lưới rách, Vương Hách thế mà có thể đi đến đại màn ảnh trước?
Lúc Lô Mộc Dĩnh từ trong phòng họp đi ra một mực luôn nghĩ chuyện này, hai mắt đăm đăm đi đường đều phiêu.
Đúng rồi! Đoạn thời gian trước không phải đồn thổi Lục tổng vì Vương Hách cùng Diệp trưởng phòng một chỗ mà phát giận không ít, xem ra là thật sự! Phải ngồi vững vàng bắp đùi Diệp trưởng phòng, đem nàng dỗ dành vui vẻ mới là chính đạo a! Vương Hách này bình thường nhìn hắn không nói chuyện nhiều nhìn qua là một người trung thực, như thế nào tâm cơ nặng như vậy!
Lô Mộc Dĩnh càng nghĩ càng cảm thấy hoảng hốt, Thịnh Anh bên kia luôn đối với nàng hô to gọi nhỏ, nàng cùng Lục tổng đến bây giờ cũng chỉ ở vào trạng thái oan gia một chút hoan hỉ cũng không.
Có phải hay không Bác Triển không có ý định nâng nàng? Tùy tiện dùng cái phim mạng đuổi nàng coi như xong?
Không được, nàng cùng với Lục tổng phải tốt tốt nói một chút chuyện này!
————
Thời gian tại bệnh viện như nào đều nhàm chán, Đồng Ấu Ninh mỗi ngày đổi lại tư thế ngủ đều phải trải qua đồng ý của Hứa Ảnh Thiên, hại nàng gặp ác mộng liên tục.
Hoa nở tháng tư, nắng gắt tháng năm, mưa nhiều tháng sáu, thời gian từng bước một đi lên phía trước, Đồng Ấu Ninh chưa bao giờ cảm thấy thời gian trôi đi chậm như vậy, không có biểu lộ, nhưng nàng có chút phập phồng không yên. Phương pháp hóa giải phập phồng không yên có rất nhiều, ví dụ như đọc sách, xem báo, đánh cờ, nhìn mắt kính mới của Hứa Ảnh Thiên.
Mắt kính mới của Hứa Ảnh Thiên là nàng đưa đấy, tại trên mạng chọn lựa tốt rồi trả tiền, lặng lẽ mà gửi đến phòng làm việc của Hứa Ảnh Thiên. Không có lên tiếng cũng không có ký tên, Hứa Ảnh Thiên cứ như vậy đeo lên mắt kính mới đi vào phòng bệnh nàng, thời điểm giúp nàng làm kiểm tra thông thường, Đồng Ấu Ninh mỉm cười dò xét nàng —— quả nhiên khung mắt kính tròn thích hợp với nàng hơn, một thân áo khoác trắng phối hợp khuôn mặt thối, tóc dài màu nâu co lại, tóc mái ngang trán nghiêng nghiêng trán che ở trên ánh mắt, không mở miệng nói cũng có thể cảm giác được nàng một bụng xấu tính, tùy tiện một đâm có thể hoa thức nổ tung, hết lần này tới lần khác còn là một bác sĩ có chút chính khí chăm sóc người bị thương. Thấy thế nào cũng không hài hòa.
Đồng Ấu Ninh không có ý tốt mà nhìn nàng cười, Hứa Ảnh Thiên ánh mắt sẽ không cùng nàng giao hội qua. Kiểm tra xong theo thói quen mà đẩy mắt kính nói: "Cảm ơn."
"Cám ơn tôi cái gì?" Đồng Ấu Ninh biết rõ còn cố hỏi.
Hứa Ảnh Thiên bắn cái trán nàng một chút, rời đi.
"Này, Ấu Ninh, eo dễ chịu hơn chút nào không?"
Kiều Thiệu Luân thường xuyên cùng nàng video call nói chuyện phiếm, nói nàng đã xem video buổi hòa nhạc, rất cảm động, nếu như nàng ở hiện trường đoán chừng sẽ cùng các cô nương đoàn hậu viện cùng nhau khóc đấy.
"Cũng tương đối, thoát ly xe lăn rồi." Đồng Ấu Ninh ngồi ở trong tiểu hoa viên phơi nắng, đỉnh đầu gắn cái kẹp tóc hoa anh đào, đặc biệt thiếu nữ.
Kiều Thiệu Luân nói nàng gần đây ở tại Âu Châu xem diễn xuất, thuận tiện khảo thi xong giấy phép phi công. Phát tới một đoạn video nàng tại trên trực thăng, trời xanh mây trắng thoát ly sức hút của trái đất, làm cho bệnh nhân Đồng Ấu Ninh ở bệnh viện có chút rục rịch. Kiều Thiệu Luân lúc còn ở trong nước chính là một thành viên câu lạc bộ siêu tốc độ, sau khi xuất ngoại trải qua một đoạn sinh hoạt trong veo: uống rượu câu cá nhìn mặt trời mọc, về sau nội tâm xao động đè nén không được, bắt đầu chạy khắp nơi. Nhảy dù, leo núi, trò chơi nguy hiểm gì cũng chơi, một trương khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn đều phơi cho rám đen không ít.
"Đúng rồi Ấu Ninh, chị đoán xem tại Anh quốc tôi gặp phải người nào?"
"Ai?"
"Diệp Hiểu Quân. Thật không nghĩ tới trùng hợp như vậy."
Diệp Hiểu Quân đi Anh quốc? Chuyện này không có nghe Lục Tĩnh Sanh đề cập.
Diệp Hiểu Quân chính là không có nói với Lục Tĩnh Sanh chuyện nàng xuất ngoại, Lục Tĩnh Sanh cũng không nghĩ tới nàng chạy xa như vậy, vẫn cho rằng là giống lúc trước ở một nơi nào thảo nguyên, bờ biển gì gì đó ở trong nước đi dạo. Nếu như nàng không nói tiếng nào rời đi, Lục Tĩnh Sanh cảm thấy cũng không cần phải nói thêm cái gì —— Diệp đại biên kịch chính mình quyết định liền xuất phát, tiên trảm hậu tấu, đối với bầu bạn ngay cả tôn trọng cơ bản đều không có, nàng cần gì phải để ở trong lòng.
Vài ngày trước Diệp Hiểu Quân đem kịch bản gửi trở về, gọi là [Chim di trú].
Kịch bản là gửi tới email Lục Tĩnh Sanh, trừ đi kịch bản ngoài ra không nói một câu nói nhảm. Lục Tĩnh Sanh đem file đính kèm download xuống tới nhẫn nại tính tình xem hết. Vẫn là kịch bản rất tốt, là phong cách nàng trước sau như một, lại có thêm cải biến, tầm mắt càng rộng, thậm chí liên quan đến tôn giáo cùng luân lý, rất lão luyện mà dùng tới một ít biểu tượng ký hiệu đem những thứ này đều che lấp đi vài bộ phận không dễ dàng trải qua tra xét.
Lục Tĩnh Sanh phản hồi nàng, hỏi nàng lúc nào trở về. Mail trả lời đã gửi đi hai ngày, không có hồi âm.
Nàng không biết Diệp Hiểu Quân làm sao vậy, có thể là lần trao đổi gần đây nhất vì quá lo lắng cho trạng thái tinh thần của nàng mà nói chuyện quá trực tiếp làm cho nàng không vui, nhưng đổi lại là bất cứ ai cũng đều khó có khả năng không lo lắng, Lục Tĩnh Sanh nguyện ý vì lo lắng của nàng gánh chịu hậu quả, mặc dù những ngày này giữa hai người chính xác có chút không thoải mái.
Diệp Hiểu Quân xứng danh với người cuồng công việc, phát sinh nhiều hơn nữa sự việc tựa hồ cũng sẽ không làm cho nàng chậm trễ công tác. Công tác chuẩn bị hạng mục [Chim di trú] tại khi kịch bản còn chưa có xác định cũng đã tiến hành và hoạch định đẩy nhanh thời gian, kịch bản nàng gửi về vừa đúng lúc.
Lục Tĩnh Sanh lần đầu tiên có lúc thất thần trong một cuộc họp đại hội, hội nghị kết thúc lúc nàng đi ra phòng họp, thậm chí không thể nhớ được vừa rồi giám đốc sản xuất phim nói cái gì nhiều.
Cambridge, Nước Anh.
"Diệp tiểu thư dự định dừng chân tại Cambridge bao lâu?"
Ánh mặt trời rơi từ trên cửa sổ cao cao tiến đến, mặt bàn gỗ rộng rãi để trên đó là Hồng Trà cùng vài món điểm tâm ngọt, so với bữa ăn chính, Kiều Thiệu Luân ưa thích trà chiều nơi này, đồng thời hẻm nhỏ yên tĩnh cũng thích hợp nói chuyện phiếm.
Diệp Hiểu Quân uống một ngụm trà, chén trà treo ở không trung một hồi lâu không có buông, lông mày có chút nhăn lại ẩn giấu rất nhiều tâm sự: "Hôm nay rời đi, chút nữa tôi ra trạm xe bus bắt tuyến xe đi ra sân bay."
"Tôi đưa chị đi."
Diệp Hiểu Quân nhàn nhạt mỉm cười: "Không cần, không xa, tôi có thể tự mình đi. Cám ơn cô."
Tại đầu đường Cambridge cùng Diệp Hiểu Quân gặp nhau, cũng thật khiến Kiều Thiệu Luân một hồi lâu không có hồi phục tinh thần. Lúc ấy Diệp Hiểu Quân đang cùng thanh mai trúc mã hồi