Đĩnh bụng to, Giang Gia Niên bọc mình đến kín mít, tay chân nhẹ nhàng mà đi đến phía sau đội ngũ, nhìn nhân viên công tác cùng hành khách đi lối VIP, có cô gái trẻ đang giờ di động muốn chụp ảnh, chính là hình ảnh Hạ cơ trưởng cúi đầu xem đồng hồ, Giang Gia Niên nhíu nhíu mi, khụ một tiếng, làm cho cô gái đang lén lút hoảng sợ, ngoái đầu nhìn lại, có chút kỳ quái nói: "Cô có việc gì sao?"
Giang Gia Niên chưa nói cái gì, nhưng âm thanh ho khan của cô lại khiến cho Hạ Kinh Chước chú ý, đây chính là thanh âm của vợ anh đấy, nằm mơ đều không quên được, lúc ấy Hạ Kinh Chước liền chuyển đầu nhìn qua, cô gái kia vừa thấy cơ trưởng đại nhân quay đầu lại, tức khắc toàn bộ ánh mắt đều là trái tim hồng, tay chân luống cuống mà muốn nói gì đó, ai biết cơ trưởng đại nhân lại trực tiếp vòng qua cô ta, đi tới chỗ thai phụ ho khan bên cạnh, cau mày nói: "Sao em lại tới đây, có phải bị cảm lạnh không?"
Cô gái trẻ sửng sốt, lúc này mới phản ứng lại bọn họ đại khái là quan hệ gì, mà chính mình vừa rồi chụp lén đều bị vợ người ta nhìn thấy, cô gái lập tức đỏ mặt mà chạy mất, quyết định ngốc một lúc sẽ đi qua cửa an ninh sau.
Giang Gia Niên liếc mắt nhìn bóng dáng đối phương, sờ sờ mặt nói: "Em có dọa người như vậy sao?"
Hạ Kinh Chước nhìn kỹ một hồi, nghiêm túc nói: "Bộ dáng hưng sư vấn tội đích xác rất dọa người."
Giang Gia Niên bất đắc dĩ mà véo anh một cái, hừ một tiếng nói: "Anh hẳn là không quên chứ, hôm nay là ngày Hạ thúc thúc đi."
Biểu tình của Hạ Kinh Chước hơi dừng lại, nhanh chóng nói: "Anh nhớ rõ."
Giang Gia Niên sốt ruột nói: "Vậy sao anh còn chưa an bài gì vậy? Anh sẽ không để cho ba anh đi luôn đấy chứ?"
Hạ Kinh Chước rũ mắt liếc cô, nhàn nhạt nói: "Anh đây không phải đang qua kiểm tra an ninh sao?"
Giang Gia Niên sững sờ, hơn nửa ngày không phản ứng, Hạ Kinh Chước trực tiếp cởi áo khoác chế phục tròng lên người cô, dưới ánh nhìn chăm chú của người xếp hàng phía sau nhẹ giọng nói: "Em trở về chờ anh, anh phải đi qua rồi."
Nói xong, cúi đầu hôn lên trán cô một cái, trong lúc cô ngốc ngốc nhìn theo đi qua kiểm tra an ninh.
Sau đó, Giang Gia Niên mới phản ứng lại được hành vi thân mật thường ngày của bọn họ lại thể hiện ở nơi xếp hàng kiểm tra an ninh sân bay có bao nhiêu chói mắt, trình độ thẹn thùng cũng không kém gì so với cô gái trẻ chụp lén kia.
Mà qua kiểm tra an ninh, Hạ cơ trưởng cũng không trực tiếp đi ra sân bay như khi làm việc, mà ngược lại lấy di động xem một cái tin nhắn, dựa theo thông tin được báo trên đó đi tìm cửa đăng ký, nhanh chóng tìm thấy Hạ Uyên ở cửa đăng ký một phòng khách quý gần đó.
Hạ Uyên vẫn là một đầu đầy tóc bạc, ngồi ở phòng chờ nhìn chằm chằm mặt đất phát ngốc, hành khách xung quanh hoặc là đang xem di động, hoặc là đang xem TV, chỉ có ông đang ngẩn người, biểu tình trên mặt hoảng hốt, sắc mặt cực kém.
Có thể thân thể ông ấy không tốt lắm, luôn nhịn không được mà ho khan, Hạ Kinh Chước dừng bước ở trước quầy, người trực ban thấy anh trước mắt liền sáng ngời, e thẹn mà đứng lên nói: "Xin chào anh, xin hỏi...."
Hạ Kinh Chước không đợi đối phương nói xong liền giơ tay lên ngăn những lời kế tiếp cô ta muốn nói, anh trực tiếp bước chân dài đi vào, ngồi xuống vị trí đối diện Hạ Uyên.
Hạ Uyên hoàn hồn, ngước mắt lên nhìn, sau khi thấy là anh liền chấn động, ngơ ngác nói: "Sao con lại đến đây? Mùng một còn đi làm sao?"
Hạ Kinh Chước hơi hơi gật đầu, xem như đáp lại vấn đề của ông, Hạ Uyên có chút ngoài ý muốn, ông giống như còn có chút phản ứng trì độn, sau một lúc lâu mới nói: "Con xuất hiện ở đây làm ba thật ngoài ý muốn. Ba cho rằng, cả đời nay con cũng không muốn gặp lại ba." Vừa dứt lời liền bắt đầu ho khan.
Hạ Kinh Chước im lặng mà nhìn ông, đang chờ ông dừng ho khan, anh chậm rãi nhăn mi lại, tựa hồ như Hạ Uyên ho thêm một chút, tâm của anh đều như bị cắt thêm một chút.
Cuối cùng, anh vẫn là ngồi không yên, đứng dậy rót nước ấm cho ông, Hạ Uyên ho khan, căn bản không biết anh đi rót nước ấm cho chính mình, còn tưởng rằng Hạ Kinh Chước thấy phiền liền đi rồi, hốc mắt lập tức đỏ lên, càng không thể dừng