Tiếp xong điện thoại, cô xoay người sang chỗ khác, Hạ Kinh Chước đã thu thập thỏa đáng, áo khoác tây trang màu xám đậm vắt trên cánh tay, khẽ nâng cằm hướng về phía cửa, nhàn nhạt nói: "Ăn cơm."
Giang Gia Niên cũng không biết như thế nào, lại không phản đối, theo bản năng liền đi theo anh ra ngoài.
Đi đến hành lang, lúc chờ thang máy cô mới tự mắng chính mình ngu ngốc, rõ ràng trước mắt người khác đều tự nhiên thong dong, sao gặp người đàn ông này liền trở nên kỳ quái?
Không thể tiếp tục như vậy, mọi người đều là người trưởng thành, có một số việc đã xảy ra rồi thì không cần phải suy nghĩ thêm nữa.
Ở trong lòng thuyết phục chính mình như vậy, cửa thang máy mở ra, sau khi hai người đi vào, Giang Gia Niên liền nhìn phía trước nói: "Tôi nhớ đối diện khách sạn này có một nhà hàng không tồi, chúng ta qua đó ăn đi, tôi mời khách, xem như...Cảm ơn anh chiếu cố tôi tối hôm qua."
Ý của cô thật ra rất đơn giản, chính là anh đưa cô trở về, sau đó nghe cô biểu đạt xin lỗi, nào biết anh ta trực tiếp nhìn gương trong thang máy phản chiếu thần sắc vi diệu mà liếc cô, cô ngay lập tức liền cảm thấy lời nói của chính mình có vấn đề, dường như cô nên, chuẩn bị bồi thường anh ta một chút.
Có chút xấu hổ.
Không đúng, là vô cùng xấu hổ.
Cứ xấu hổ như vậy, bọn họ vẫn là đi đến nhà hàng Giang Gia Niên nói kia.
Nhà hàng đang phục vụ bữa sáng, thời gian bọn họ đến có hơi muộn nhưng vẫn còn kịp.
Tìm vị trí ngồi xuống, sườn mặt hai người đối diện cửa sổ, tầm mắt Giang Gia Niên trước sau đều đặt ở trên những chiếc xe đi qua đi lại ngoài cửa sổ, gọi hai ly đồ uống xong hai bên liền bảo trì trầm mặc, không khí giằng co tới cực điểm.
Hồi lâu sau, lúc cô cho rằng hôm nay liền cứ yên lặng như vậy mà ăn bữa sáng, sau đó ai đi đường nấy, làm như tất cả chưa từng phát sinh thì người đàn ông đối diện lại mở miệng.
Hạ Kinh Chước là người có thể giữ im lặng, người đàn ông giỏi về trầm mặc, phần lớn thời gian anh đều không nói lời nào, anh ở vào hoàn cảnh này sẽ vô cùng dương dương tự đắc, tuyệt đối không chủ động phá vỡ cục diện này.
Một khi anh làm như vậy chính là thể hiện anh vô cùng để ý vấn đề anh muốn nói kế tiếp.
Giang Gia Niên theo thanh âm của anh ngẩng đầu lên, nghe thấy anh hỏi cô: "Lâm Hàn Dữ là ai?"
Giang Gia Niên ngơ ngẩn, kinh ngạc nhìn anh, theo bản năng nói: "Sao anh biết tên anh ấy?"
Khóe miệng Hạ Kinh Chước giương lên, lộ ra nụ cười lãnh đạm lại châm chọc, anh bưng ly nước lại không uống, nhẹ nhàng đong đưa cái ly, chất lỏng bên trong lúc ẩn lúc hiện, bởi vì rất đầy, giống như có thể tràn ra nguy hiểm bất cứ lúc nào, giống như tâm tình của cô giờ phút này.
"Đêm qua cô vẫn luôn kêu cái tên này, tôi không muốn biết cũng khó."
Anh trực tiếp nói rõ sự thật như vậy làm trong nháy mắt Giang Gia Niên có chút nan kham.
Cô rũ mắt xuống, rất lâu sau đó mới nói: "Là người tôi thích trước kia."
Anh ngưng ngưng tầm mắt: "Trước kia?"
Lần này Giang Gia Niên nhìn thẳng anh, nói rất kiên