Chỉ là, anh đây là cởi chế phục sao?
Không thể nào.
Anh không phải là người như vậy, cho dù là, phỏng chừng cũng không phải là đối với chính mình, vậy là đang làm cái gì?
Rất nhanh, Hạ Kinh Chước đã cởi áo khoác chế phục, bên trong chỉ mặc áo sơ mi màu trắng đơn bạc.
Cũng chính là cái áo sơ mi này làm Giang Gia Niên hiểu ra hàm nghĩa lời nói của anh.
Cánh tay anh bị thương, chỗ cánh tay phải áo sơ mi nhiễm máu, giờ phút này đã khô lại, biến sắc.
Hạ Kinh Chước nghiêng cánh tay, hạ thấp giọng nói: "Cô giúp tôi bôi thuốc."
Giang Gia Niên giương mắt nhìn thẳng anh, anh nhìn chăm chú con ngươi của cô nhẹ giọng nói: "Tôi muốn cô giúp tôi bôi thuốc."
Những lời này cường điệu hai việc.
Anh không chỉ muốn cô làm việc bôi thuốc này mà người giúp anh bôi thuốc cũng chỉ có thể là cô.
Giang Gia Niên ngơ ngẩn một chút.
Cô sở dĩ quay lại sân bay chính là xuất phát từ lo lắng cho Hạ Kinh Chước, giờ phút này anh đưa ra yêu cầu như vậy cô lại có chút khó có thể cự tuyệt.
Chính là nếu không cự tuyệt có phải có chút không tự trọng hay không.
Trong lúc suy nghĩ, thang máy đã tới, Hạ Kinh Chước trầm mặc mà kéo hành lý của cô, sau đó kéo rương phi hành đi vào thang máy, im lặng mà chờ cô.
Giang Gia Niên nhìn về phía anh, do dự vài giây cuối cùng vẫn đi vào.
Này có có thể là lần thứ hai cô quyết định trong cuộc đời, lần trước chính là quyết định thổ lộ với Lâm Hàn Dữ.
Phòng khách sạn điều kiện cũng không tệ lắm, ít nhất rất sạch sẽ.
Đi vào, mở đèn, trong phòng sáng bừng lên, có trang hoàng theo phong cách tình thú dị quốc, trai đơn gái chiếc ở chung vẫn là mang theo chút hương vị ái muội.
Hạ Kinh Chước đem hành lý của hai người để cẩn thận, rương hành lý của cô khá lớn, đặt trên vị trí chính, mà anh tùy ý để một cái rương khác lên giường, kéo khóa mở ra, lộ ra đồ vật bên trong.
Sách chuyên môn, giấy chứng nhận, kính râm, tai nghe, chế phục tắm rửa, đây là đồ vật trong rương phi hành của Hạ Kinh Chước.
Anh nửa ngồi xuống mép giường, một tay cầm chế phục để tắm rửa, một tay cởi cúc áo sơ mi, cái động tác kia mang theo cảm giác cấm dục nói không nên lời, chờ anh cởi hết cúc áo mới chậm rì rì mà đứng lên, Giang Gia Niên cũng chậm rãi đổi từ góc độ nhìn xuống thành ngước nhìn anh.
"Giúp tôi gọi phục vụ phòng, cảm ơn."
Môi mỏng của anh khép mở, nói lời khách khí, lúc này cô bỗng nhiên phát hiện hôm nay ngữ khí anh nói chuyện với cô nhu hòa hơn trước kia rất nhiều, không còn lãnh đạm như trước, phát hiện này thật không biết nên vui hay nên buồn.
À, đúng rồi...Còn có phục vụ phòng cho khách. Giang Gia Niên nhìn chăm chú vào anh chậm rãi cởi áo sơ mi, đem quần áo cũ phóng lên tay cô, quần áo mới cầm trong tay, xoay người đi vào phòng tắm.
Anh muốn gọi phục vụ phòng chính là giặt quần áo.
Trong lòng Giang Gia Niên nghĩ nghĩ, phía sau liền vang lên tiếng khóa cửa.
Gia hỏa này, tắm rửa còn muốn khóa cửa, chẳng lẽ cô còn đi vào sao?
Trong lòng Giang Gia Niên lẩm bẩm một câu, lại nghĩ đến miệng vết thương trên cánh tay anh, luôn suy nghĩ mãi, vẫn đi lên trước, đứng ở cửa phòng tắm nhẹ giọng nói: "...Cái kia, miệng vết thương trên cánh tay anh, cẩn thận đừng để dính nước."
Cô vừa dứt lời, cửa phòng tắm bỗng nhiên lại mở ra, thanh âm mở khóa giống như mở ra tâm của cô, làm cho Giang Gia Niên nhịn không được lùi về sau một chút, đầu quả tim có chút run rẩy.
"Làm sao vậy?" Cô có chút khó hiểu mà dò hỏi, Hạ Kinh Chước vẫn chưa trả lời, chỉ chậm rãi mang từ trong phòng tắm ra một kiện quần