Không có đối thoại.
Giang Gia Niên đối với vị cơ trưởng giúp cô nhặt chăn đắp lên người này cũng không có bất kỳ đối thoại nào.
Cô chỉ gật đầu với đối phương nói cảm ơn, sau đó liền dựa vào chỗ ngồi của mình, kéo chăn lên tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần, có chút lãnh đạm.
Vị trí bên người có động tĩnh rất nhỏ, đoán chừng là vị cơ trưởng trẻ tuổi anh tuấn bất phàm kia ngồi xuống, trong lòng Giang Gia Niên bắt đầu có chút phiền não, trên máy bay không có phòng nghỉ của đội bay sao? Đương nhiên, cũng có thể phòng nghỉ bị người khác chiếm dụng, lại hoặc là đi phòng nghỉ còn phải lên cầu thang, nếu như chỉ được nghỉ ngơi thời gian ngắn mà ở khoang hạng nhất còn chỗ trống thì nằm ở đây một chút cũng tốt.
Nhưng mà kể cả trong lòng đã đoán được tất cả các khả năng, Giang Gia Niên vẫn có chút không thích ứng.
Nên nói như thế nào đây, nếu là hành khách bình thường, cô cũng sẽ không có cảm giác như vậy, giống như từ khi nhìn thấy ánh mắt đầu tiên của anh, cô liền cả người không thoải mái, trong lòng cô không cào đến được, thay đổi vài tư thế cũng không thể lại đi vào giấc ngủ, chỉ có thể nhận mệnh mà mở bừng mắt.
Vừa mở mắt cô liền cầm lòng không đậu mà nhìn về phía người bên cạnh, chỉ thấy cơ trưởng đến nghỉ ngơi cũng còn chưa ngủ, trong tay anh cẩm quyển sách, nhưng cũng không chú tâm đọc, có thể chỉ là giúp dễ ngủ đi.
Anh không đắp thảm, vắt chéo chân, quần chế phục vừa người làm cho đường cong hoàn mỹ trên cặp chân dài đều phô bày ra, người đàn ông này dưới một thân chế phục cấm dục khẳng định là một thân thể vô cùng mê người, cũng không biết so với Lâm Hàn Dữ thì thế nào.
Vừa nhớ tới Lâm Hàn Dữ, cảm giác cả người không thoải mái vừa rồi liền biến mất, cô cũng quên thu hồi tầm mắt, liền cứ nhìn chằm chằm một người xa lạ như vậy mà bắt đầu thất thần, suy nghĩ Lâm Hàn Dữ mấy ngày nữa mới có thể về nước, sau khi trở về cô có cơ hội tỏ rõ tâm ý của chính mình với anh ấy hay không.
Làm việc ở Duyệt Đồ nhiều năm như vậy, cô cùng Lâm Hàn Dữ cơ hồ là mỗi ngày đều gặp mặt, anh ấy luôn đối với cô rất tốt, so với người khác hoàn toàn khác biệt, cô có thể cảm nhận được anh ấy để ý cùng quan tâm đến cô, cũng vẫn luôn đợi anh ấy nói ra câu nói kia, làm rõ quan hệ của hai người, nhưng bây giờ cô cũng đã 30 tuổi, anh ấy hình như cũng không có chuẩn bị nói ra.
Nói thật, Giang Gia Niên có chút nóng nảy.
Một người phụ nữ có thể có mấy cái 30 tuổi chứ? Trong nhà vốn đã thúc giục kết hôn, cô cũng không muốn chờ đợi thêm nữa cho nên tính toán chủ động bày tỏ với Lâm Hàn Dữ, lần này anh ấy đi công tác từ nước ngoài về, chính là lúc xác định quan hệ của bọn họ.
Nghĩ như vậy, khóe miệng Giang Gia Niên gợi lên chút ý cười, chính lúc đang khát khao ước mơ về một tương lai tốt đẹp thì một giọng nam trầm thấp có chút quen thuộc vang lên.
"Tôi biết cô không phải đang nhìn tôi, cũng không phải trên mặt tôi có cái gì làm cô buồn cười nhưng cô tốt nhất nên đem tầm mắt chuyển ra chỗ khác, nếu không người khác sẽ hiểu lầm."
Giang Gia Niên lập tức hoàn hồn, chớp đôi mắt một chút mới phát hiện thế nhưng mình lại nhìn chằm chằm người khác mà ngẩn người, vẫn là người đàn ông vô cùng anh tuấn chọc người mơ màng, cũng may khoang hạng nhất ít người, nếu ở khoang phổ thông có khi cô đã sớm bị chỉ trỏ là hoa si.
"Thật xin lỗi." Giang Gia Niên xin lỗi, lập tức thu hồi ánh mắt nhìn thẳng phía trước, trong mắt còn toát ra vài phần xấu hổ.
Người đàn ông liếc cô một cái, buông sách để xuống tường kép nhỏ phía trước chỗ ngồi, hạ thấp chỗ tựa lưng của