Trên thực tế, đúng là cô xem như hiểu đối phương, sau khi cô bắt đầu nhanh chóng ăn cái gì đó, Lâm Hàn Dữ thật sự không quấy rầy cô, chỉ là ở một bên im lặng, ngẫu nhiên sẽ đưa khăn giấy hoặc là ly nước cho cô.
Khi cô ăn xong, tiếp viên hàng không tiến đến thu dọn tất cả, anh ta mới đè thấp thanh âm mở miệng, mang theo ngữ khí chưa đầy hồi ức nói: "Anh nhớ rõ trước kia chúng ta cùng nhau đi công tác, lúc ngồi máy bay em sẽ luôn ngủ, liền dựa vào trên vai anh." Nhớ tới những cảnh đó, tâm tình anh ta liền không tồi, cầm lòng không đậu mà cong cong khóe miệng nói, "Hiện tại em cũng có thể như vậy, không cần suy nghĩ quá nhiều. Bả vai của anh vĩnh viễn đều giữ lại cho em, chỉ cần em muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể dựa vào."
Này xem như là ngầm thổ lộ, nếu đổi lại là trước kia, Giang Gia Niên đại khái sẽ không chút do dự mà dựa vào trên vai anh ta, đáng tiếc hiện tại trên lưng anh ta đeo một cái thân phận vị hôn phu, phản ứng cô dành cho anh ta trừ bỏ thờ ơ cũng chỉ có thờ ơ.
Cũng chỉ có thể là thờ ơ.
Cuối cùng uống một ngụm nước, gọi tiếp viên hàng không tới dọn ly nước, thu bàn ăn lại, Giang Gia Niên dựa trên lưng ghế rời xa người đàn ông bên cạnh, nghiêng đầu nhắm mắt lại, làm bộ ngủ rồi.
Lâm Hàn Dữ nhìn cô chăm chú, con ngươi đẹp đẽ tràn đầy mất mát, đôi tay anh ta cũng không biết để đâu, hồi lâu sau mới hồng con mắt mà quay mặt sang một bên.
Anh ta thật sự thật sự hy vọng tất cả trước đó đều chưa từng xảy ra, chẳng sợ bọn họ không thể ở bên nhau cũng không cần giống như bây giờ, khó có thể ở chung như vậy. Anh muốn cô trở về như lúc trước, mặc dù biết rất khó nhưng anh vẫn muốn cô trở về như trước đây.
Máy bay muốn phi hành mười mấy giờ.
Từ sáng đến tối.
Giang Gia Niên vẫn là Giang Gia Niên bị khủng phi chứng kia, khi máy bay gặp được dòng khí xóc nảy vẫn sẽ từ giả bộ ngủ bừng tỉnh lại, gắt gao nắm chặt tay vịn chỗ ngồi để ẩn nhẫn sợ hãi.
Lâm Hàn Dữ căn bản không có tâm tư đi ngủ, anh cơ hồ vẫn luôn nhìn cô, tự nhiên cũng xem biến đổi đột ngột của cô xem ở trong mắt.
"Gặp ác mộng sao?" Anh ta nhanh chóng nói một tiếng, theo bản năng bắt được tay cô, hy vọng cô không dùng tay vịn thương tổn chính mình. Tay anh ta khô ráo ấm áp cũng mang đến cho cô an ủi không nhỏ, cô chần chờ mà nhìn về phía người bên cạnh, đối diện với tầm mắt của anh ta, đáy mắt anh ta hiện lên ảnh ngược thân ảnh của cô, chuyên chú như vậy, phảng phất như trừ cô ra không chưa được ai khác, nếu đây là sự thật thì tốt rồi.
Nếu là sự thật thì thật tốt biết bao.
Đáng tiếc.
Đây là người sắp trở thành chồng của người khác, hành vi của cô như vậy đâu khác gì tiểu tam mà mọi người đòi đánh.
Giả vờ trấn định, Giang Gia Niên nỗ lực mà kéo tay ra khỏi tay Lâm Hàn Dữ, anh ta nhìn cô mặc dù vẫn còn sợ hãi nhưng vẫn muốn rời xa chính mình, trái tim đều giống như bị nghiền nát, cơ hồ không cách nào hô hấp.
Anh ta làm ra một động tác mạnh mẽ nhất từ lúc bọn họ gặp lại nhau đến giờ, dùng sức đem cô kéo lại, đem cả người cô kéo vào trong ngực, cũng không nói lời nào, chỉ vùi đầu vào tóc cô, hít sâu một hơi.
Giang Gia Niên ngơ ngẩn, còn chưa làm rõ được tình huống này là như thế nào, cũng chưa kịp nói cự tuyệt, quanh thân cô tràn đầy hương vị