Cô chẳng những mua cùng một thương hiệu, còn đặt ở cùng một vị trí, anh rất tự nhiên mà cầm lấy một hộp, mở ra, lúc uống xong rõ ràng rất lạnh nhưng trong lòng lại rất ấm.
Dựa vào bên cạnh tủ lạnh, Hạ Kinh Chước lấy điện thoại di động từ trong túi ra, một tay mở khóa, chọn vào phần danh bạ, nhìn đến tên của Giang Gia Niên, chỉ cần lại ấn một chút là có thể gọi đi, chính là anh không có ấn.
Bởi vì anh ăn bữa cơm cô làm kia.
Một đoạn thời gian rất dài, anh thu hồi di động, vứt bỏ hộp sữa bò trống trơn vào thùng rác chuẩn bị tắm rửa, vừa đi đến bên cạnh bàn liền dừng bước, trên đó có một cái đồng hồ, phía dưới đang đè một tờ giấy, là dì giúp việc mỗi ngày tới dọn dẹp viết.
Dì ấy quét tước phòng bếp thì nhặt được cái đồng hồ này, đặc biệt đặt ở trên bàn để anh cất đi.
Hạ Kinh Chước cầm lên nhìn, mặt đồng hồ tinh xảo, là đồng hồ nữ, ký ức của anh vẫn còn mới mẻ, đã từng nhìn thấy trên cổ tay ai.
Là đồng hồ của Giang Gia Niên.
Có thể là lần trước đến đây, giúp anh mua đồ, thu thập phòng bếp liền rơi xuống.
Đem đồng hồ nắm ở trong tay, mang đến phòng ngủ, Hạ Kinh Chước cầm quần áo đi vào phòng tắm, ở đó hơi nước lượn lờ, thân mình trần trụi của anh đi qua, xuyên thấu qua cửa kính tựa hồ có thể nhìn thấy thân ảnh của ai kia, thân ảnh quen thuộc như vậy, ở một buổi tối trong quá khứ, anh đã từng cảm thụ rõ ràng qua.
...
Ngày hôm sau.
Giang Gia Niên thu thập đồ đạc trở về nhà.
Sáng sớm Giang mẫu nghe thấy tiếng động ở cửa còn tưởng rằng có ăn trộm lẻn vào, khẩn trương nhìn Giang phụ mà đi ra cửa nhìn.
Chờ nhìn thấy người đi vào chính là Giang Gia Niên, còn xách theo bao lớn bao nhỏ lỉnh kỉnh vài thứ, Giang mẫu kinh ngạc nói: "Con đây là làm gì vậy? Bị cuốn gói sao?"
Giang Gia Niên kinh ngạc nói: "Mẹ thật là lợi hại, có một thời gian không gặp mẹ còn biết cuốn gói là cái gì nữa."
Giang mẫu không muốn nói tiếp, đổi đề tài: "Con đừng có nói sang chuyện khác, có phải bỏ việc hay không? Con xách theo quần áo về là muốn làm cái gì?"
Giang phụ cũng rất quan tâm nói: "Con gái à, mẹ con nói có lý đấy, con làm sao vậy, đừng lừa gạt ba mẹ."
Chuyện này cô có thể nói thật cho bọn họ sao? Vậy còn không phải tự tìm phiền toái sao? Giang Gia Niên chỉ có thể có lệ nói: "Không phải, con chỉ là nghỉ đông trước, muốn về ở với ba mẹ một thời gian, không chào đón con sao?"
Giang phụ vội nói: "Đương nhiên hoan nghênh, nhưng còn chưa đến cuối năm con liền nghỉ đông, thật sự không có việc gì chứ?"
Giang Gia Niên nói không có việc gì liền không tiếp tục nói nữa, chỉ cúi đầu sắp xếp lại đồ của mình.
Giang mẫu đầy mặt hồ nghi mà nhìn cô, trực giác của phụ nữ nói cho bà con gái có việc giấu diếm, nhưng bà cũng không nghĩ ra là chuyện gì.
Tới tối, chờ đến lúc cả nhà ngồi ăn cơm, làm Giang mẫu vô cùng ngoài ý muốn, Giang Gia Niên cư nhiên chủ động giải thích một chút.
"Kỳ thật con nghỉ cũng có nguyên nhân." Vừa ăn cơm cô vừa nói, "Thân thể của con có chút không thoải mái, phải làm tiểu phẫu, nhanh thôi, cùng ngày là có thể xuất viện, sau đó còn phải cần mẹ chiếu cố con một chút."
Nói xong câu cuối cùng, cô còn hướng về phía Giang mẫu lộ ra một nụ cười làm ơn, Giang mẫu nhìn thấy không khỏi có chút sốt ruột.
"Thân thể con làm sao vậy? Sao lại phải giải phẫu?" Bà khẩn trương nói, "Gia Niên, con nếu có chuyện gì đưng giấu ba mẹ, con nói thật đi."
Giang Gia Niên bất đắc dĩ nói: "Thật sự con không có việc gì, chỉ là có khối u nhỏ, cắt bỏ liền không có việc gì, sáng đi chiều về, con đã đặt trước thời gian, mẹ ở nhà